Sáng hôm sau, đợi trong nhà chỉ còn lại hai người, tôi thực hiện ngay kế hoạch.
Tôi cởi hết quần áo lên giường nam, chờ chị Hai đi ngang qua, bởi tôi biết thế nào chị cũng sẽ lên phòng ba mẹ thu xếp chăn mền và thay “ra”. Đồng hồ trên tường
vừa gõ mười giờ, tiếng chân chị Hai đã bước đều bên ngoài. Tôi rống lên: . .
“Trời ơi… đau quá… đau quá…”
Tiếng chân dừng lại, nghe ngóng. Tôi tiếp tục rống, cố điều khiển thanh quản cho tiếng rên phát ra thật thảm thiết.
Tiếng chân tiến sát cánh cửa phòng. Chị Hai hỏi vọng vào:
“Cậu Tú… Cậu Tú… Chuyện gì thế…?”
“Đau… Đau… Chác chết…”
“Cậu Tú…”
Cửa phòng xịch mở. Chị Hai bước vào. Tôi lăn lộn trên mặt nệm đã cố tình làm cho nhàu nát. Lật ngang, lật sấp, rồi lật ngửa, mục đích phơi cái dương vật tráng hồng trinh nguyên trước mắt chị. Miệng tôi méo xệch, hai mắt trợn trừng. Chị Hai đứng sững lại, định thối lui. Tôi rống lên, lần này tiếng rống của tôi có phần dữ dội gấp bội:
“Chị Hai… Chị Hai… Đau… đau….”
Chị Hai lúng túng không biết phải xử tri cách nào. Tôi hổn hển:
“Chị lại đây…”
Ngần ngừ một chút, chị bước đến cạnh giường. Tôi chỉ tay lên tủ thuốc cá nhân gần kệ sách: .
“Chị lấy chai dầu xoa giùm… ôi… ối… Đau quá…”