– Vợ mày vẫn khỏe chứ?
– She’s fine. Mà tại sao mày lại tự nhiên hỏi vậy?
Câu hỏi của nó làm tôi cau mày. Thấy tôi bực mình, M. ngồi im dè dặt. Nó nhún vai, với tay cầm chai Moet Chandon Brut lên rót đầy hai ly champagne rồi trao cho tôi một.
– No, không có gì hết cả. Thôi, đừng quan tâm nữa, sau cuộc vui với anh em, nhớ chạy thẳng về nhà nghe chưa, kẻo nàng đang đợi đó.
Tôi biết thằng bạn C3 của tôi chỉ đùa giỡn, nhưng trong lòng tôi nghe con tim của mình bị nhói đau, như vừa mới bị một lưỡi dao tâm lý thật bén đâm thẳng vô ngực. Tôi đã đánh lừa Lan Anh sáng nay. Nàng vẫn tin rằng tôi đang ở San Francisco, và sẽ bận rộn việc làm không thể gọi phone ban đêm cho nàng được. Nhưng thật sự tôi đã về sớm hơn dự định. Tôi đã có mặt trở lại ở cái thành phố tổ ấm quen thuộc, tôi đã quyết định…..
Nghĩ đến đây, tôi đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Lúc trở ra, tôi đưa cái điện thoại Nokia cầm tay lên tai. Hơi men của rượu nặng đã làm tôi choáng váng tinh thần. Tôi lúng túng mãi mới bấm ra cái số. Tôi đưa tay lên trán, vuốt giọt mồ hôi đang rớt xuống khỏi mặt. Tôi đưa tay lên cổ cởi lỏng cái cà vạt, mở luôn cái nút áo ra. Cái đồng hồ đeo tay chỉ 8:30 tối. Tim tôi bắt đầu đập mạnh.
Ring Ring…..
2 tiếng ….. không ai trả lởi.