Thời gian sau đó, em gặp hắn thường xuyên. Em càng tỏ ra phục tùng, chìu chuộng hắn hơn trước. Cái lồn em đã quen với độ lớn và dài của con cặc hắn. Những lần làm tình sau này ở nhà hắn, hắn còn dạy cho em biết bú cặc hắn. Cơ thể em như nắng hạn gặp mưa, em cuồng nhiệt khao khát được hắn âu yếm, ái ân. Hắn bảo gì em cũng vâng dạ nghe theo. Chiều chiều, em đến doanh trại của hắn, đứng đợi hắn đưa về, thuần thục như đã là vợ của hắn, nghĩ rằng em sẽ thuộc về hắn mãi mãi.
Ai ngờ đến khi hắn nghe em nói gia đình em không cho em lấy hắn thì hắn bắt đầu lạnh nhạt với em. Các buổi hẹn hò thưa dần. Hắn đã chán chê em. Bạn bè hắn nói với hắn: sao mày có con bồ xấu thế. Rồi hắn có bồ mới. Hắn tìm cách tránh mặt em. Hắn sợ em trách móc, sợ em đòi món nợ ân tình vì em đã dâng cuộc đời con gái trong trắng cho hắn. Đáng lý hắn phải xoay xở tìm cách thuyết phục gia đình để cưới em. Hoặc hắn có thể nhờ cơ quan, đoàn thể đến vận động dì Bảy và má em. Hay ít ra thì hắn cũng phải chờ đợi em một thời gian. Biết hắn bạc tình nhưng em vẫn hy vọng và chờ đợi hắn. Nhưng rồi một năm, rồi mấy năm nữa trôi qua. Mùa cưới năm đó, gần cận Tết thì em nhận được thiệp báo tin hắn cưới vợ. Đêm đêm em nằm thút thít khóc thầm một mình.