VN88 VN88

Sống chung – truyện 19

* * *

Đã hơn một tháng trôi qua, đêm nào thằng Dũng cũng nằm thức chờ cô Như, nhưng không phải đêm nào nó cũng được toại nguyện. Mỗi lần lén ghé qua phòng nó, cô chỉ hôn nó rồi hôn con cu thương nhớ của nó một chút xíu thôi lại vội vã rút êm. Nó tức lắm, nó giận lắm nhưng nó cũng hiểu cho cô nó vì nó biết chuyện này nếu đổ bể thì nguy to. Nó phải tự xục cho bắn khí ra để bớt ức chế, nhưng rồi riết cũng chán… Nó thật buồn… Lại đêm nay nữa là đêm chú nó có ở nhà, nó như đang trong tù vậy. Ước gì chú nó mau mau đi công tác xa thật xa vào…

Thằng Dũng đang nghĩ ngợi thì nghe có tiếng lao xao bên ngoài phòng. Nó chạy đến sát cửa tò mò nghe thử. Thì ra chú Năm đang kéo valy đi qua và đang nói chuyện với cô Như. “A! Hay quá!” nó reo thầm trong bụng, chú nó có việc đột xuất phải đi gấp trong đêm nay.

Nó mở cửa chạy ra tiễn chú Năm, lăng xăng mở cửa thật sốt sắng. Chú Năm chào hôn má cô, chú vẫy tay chào nó rồi chui vào chiếc Mercedes đen bóng đang có tài xế đợi bên trong. Chiếc xe chưa đi khuất thì nó đã đóng sầm cửa lại chạy bay vào nhà. Vừa vào đến phòng khách nó đã ôm ghì lấy eo cô mà nhõng nhẽo:
– Cháu nhớ cô muốn chết được. Hôm nay mà cháu ngủ một mình nữa thì ngày mai chắc cháu chết quá cô ơi!
– Đồ quỷ, sạo vừa vừa thôi.
Thằng Dũng đè cô nó xuống ghế salon lớn trong phòng khách. Cô đấm thùm thụp vào ngực nó ra vẻ không chịu:
– Không được đâu! Cháu bậy bạ quá hà! Buông cô ra!
Thằng Dũng giật phăng nút áo cô nó ra. Giật luôn cái xu-chiêng ra ngoài. Nó vục đầu vào vú cô nó bú lấy bú để. Cô nó vùng vằng đẩy nó ra nhưng không địch lại được hai cánh tay khỏe mạnh hơn của nó… Mọi tập trung của cô dần dần dồn về hai đầu vú, máu huyết trong cô nóng lên và chạy rần rần khắp người. Cô từ từ không còn chống cự nữa mà lại dần dần chuyển sang ôm chặt lấy thằng cháu yêu quý của mình.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.