VN88 VN88

Sống chung – truyện 19

Sáng hôm sau, chú dậy sớm trong khi cô bé đang trần truồng co ro ngủ. Chú lấy ra một cọc tiền nữa đặt vào tay cô bé. Chú vào nhà tắm… tiếng nước chảy làm cô bé thức giấc, cô mặc vội quần áo vào ngồi ôm gối khóc thút thít, cọc tiền nằm nhơ nhuốc dưới chân cô. Chú tắm xong đi ra thấy cô ngồi đó, chú không nói một lời nào lẳng lặng đi ra khỏi phòng. Tiếng sập cửa một lần nữa làm cô bé giật nảy mình. Chú bỏ lại cô một mình cũng như bao cô bé khác. Chú đã bước qua đời cô như bước qua một chiếc lá vàng rơi rụng trên con đường danh vọng của chú và có ai mà biết được trên con đường ấy đã có bao nhiêu chiếc lá như cô.

Chú đi xuống dưới sảnh của khách sạn, người phụ nữ tối qua đã chờ sẵn tự bao giờ, bà đã tới sớm để trả tiền phòng khách sạn cho chú. Bà ta cúi đầu khúm núm chào chú, chú chỉ nhếch mép cười bước ra ngoài.

Trên đường về nhà, lòng chú thật phấn chấn. Chú bảo hôm nay cho anh tài xế nghỉ phép 5 ngày, anh tài xế cảm ơn ríu rít. Đến gần nhà, chú nói anh tài xế dừng lại từ xa, cho phép anh sử dụng xe để về quê như là phần thưởng cho một đêm thức trắng của anh. Chú bước đi về phía cổng, định bấm chuông nhưng nhận ra cửa chỉ khép hờ. Hơi ngạc nhiên nhưng chú vẫn khẽ đẩy cửa vào rồi khóa lại, vừa đi vào nhà chú vừa nghĩ: “Ai lại quên khóa cửa thế này?”. Chú vào phòng khách, đồ đạc xộc xệch hết. Chú bắt đầu lo lắng: “Chẳng lẽ lại có chuyện gì đây?”. Nghi ngờ, chú khẽ thò tay vào ngăn kéo nhỏ móc ra một khẩu súng…

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.