VN88 VN88

Sống chung – truyện 19

* * *

Cô Như giật mình thức giấc nhìn khắp nơi không thấy chú đâu, thì ra chú Năm đã đi thật sớm và không muốn làm cô mất giấc ngủ. Cô với tay lấy cái gối ôm lớn ghì chặt vào người, kẹp giữa hai đùi. Cô tưởng tượng lại cảnh âu yếm đêm qua, bất giác hai chân cô kẹp chặt lấy gối cạ cạ cửa mình vào cái gối vô tri vô giác mà đầu óc cứ nghĩ là một người đàn ông lực lưỡng. Giờ đây cô cảm thấy cô đơn quá. Chú thường hay đi công tác xa bỏ cô ở nhà nhiều đêm cô đơn không chịu nổi. Còn cô thì không dám hé răng than vãn nửa lời vì cô rất sợ chú, một người đàn ông có địa vị, nghiêm nghị, độc đoán và đôi khi cọc cằn mặc dù rất thương vợ (đó là do cô cảm nhận). Đôi khi cô cũng cảm thấy nghi ngờ không biết chú có lăng nhăng vợ bé không mà hay đi công tác lâu ngày quá vậy? Cô không dám lộ ra nửa lời vì sợ chú giận lên bỏ cô. Thà rằng chịu đựng còn hơn bị chú ruồng bỏ. Nhưng mà cái đòi hỏi tình dục trong cô nó mãnh liệt quá, nó dằn vặt cô từng giờ từng phút, nó thôi thúc cô ngày một mạnh mẽ, cô đang phải chiến đấu với nó từng giây một.

Hôm nay căn nhà thật trống vắng, con nhỏ người làm xin về quê một tuần rồi mà chưa thấy quay lại, chắc nó đã bỏ việc luôn rồi, đành phải kiếm đứa khác vậy. Chỉ còn mình cô và đứa cháu trai yêu dấu, cô thương nó lắm vì trong căn nhà này ngoài chồng ra thì chẳng còn ai để mà thương. Thằng nhỏ (thật ra chẳng còn nhỏ nữa) thật đẹp trai và khoẻ mạnh. Đúng là trai mới lớn có khác, da dẻ vẫn còn tươi mơn mởn. Có đôi lần nó ngủ quên đóng cửa phòng, cô thấy nó mặc quần lót ngủ mà trong lòng cứ có một cảm giác thật khó tả, cứ lén nhìn nó mãi mà tiếc cho thời còn con gái… “Thôi không nghĩ đến quá khứ nữa”. Cô thở dài tung chăn mền qua một bên ra khỏi giường đi vào nhà tắm.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.