VN88 VN88

Sống chung – truyện 19

Thằng Dũng quê quá không biết nói gì đành đứng yên cho cô tắm rửa kì cọ rồi cả hai thay đồ vào phòng ăn chuẩn bị ăn tối. Thằng Dũng bị đo ván sớm quá nên trong lòng cứ ấm ức…

* * *

Đêm đó, có cấm cũng không được, thằng Dũng đã ngủ chung với cô Như. Và chuyện gì phải xảy ra đã xảy ra. Hai người đã làm chuyện đó đúng nghĩa hơn chứ không như buổi sáng. Thằng Dũng đã dùng hết sức mình để dành cho cô Như. Còn cô Như thì đã bị thằng Dũng đã làm cho chết không biết là bao nhiêu lần. Chăn gối như tơi tả, không khí như vỡ oà mỗi khi hai người đạt đến cực khoái. Rồi cả hai mệt nhoài lăn ra ngủ tới sáng. Trần truồng, mệt mỏi nhưng thỏa mãn, sung sướng…

Suốt một tuần lễ lặn ngụp trong thiên đường tràn ngập đam mê và lạc thú, cô Như và thằng Dũng dường như không một phút nào rời xa, cả ngày quấn quít như đôi vợ chồng đang hưởng tuần trăng mật. Hôm nay, đã gần trưa rồi mà cả hai vẫn còn trần truồng ôm nhau ngủ. Đêm qua cả hai đã trải qua một đêm đầy lạc thú, thằng Dũng đã làm cho cô nó đạt đến cực khoái không biết bao nhiêu lần mà kể, bản thân nó cũng xuất tinh đến 6 lần. Vì vậy mà hôm nay nó gần như kiệt sức, nó chỉ muốn ngủ thật nhiều trong vòng tay của cô Như, không màng đến ăn uống.
– Thôi chết rồi! – Cô Như bật dậy hớt hải – hôm nay là ngày chú Năm về.
Thằng Dũng như bị điện giật vội vàng bật dậy cuống cuồng đi tìm quần áo. Tuy lo sợ như cô Như cũng phải phì cười vì thấy thằng Dũng cứ luống ca luống cuống:
– Cô nói là hôm nay chú về chứ có nói là chú về tới nhà đâu mà sợ dữ vậy cưng?
– Trời…! – thằng Dũng thở phào nhẹ nhõm – cô làm cháu sợ muốn chết.
– Sợ chết thì mau mau phụ cô thu dọn đi nào.
Hai người vẫn cứ trần truồng phụ nhau thu dọn chiến trường, thu gom hết khăn, drap, mền, gối… bỏ vào máy giặt để tẩy sạch dấu vết tội lỗi. Cô Như vừa nhấn nút “Start” của máy giặt thì chuông cửa vang lên. Cô hốt hoảng quơ vội cái đầm ngủ mặc vào không kịp mặc quần lót. Còn thằng Dũng thì chạy biến về phòng mình. Thấy thằng Dũng đã chạy vô phòng, cô quan sát lại một lần nữa xem còn sót gì không cho đến khi thấy yên tâm mới chạy ra mở cửa trong bụng mừng thầm: “May là ổng quên không mang theo chìa khóa riêng chứ nếu không thì chết chắc rồi”.
– Sao làm gì mà lâu thế em? – Chú Năm giả vờ trách móc.
– Hôm nay em bị mệt nên dậy trễ.
– Em bị bệnh à? Thế có uống thuốc chưa? – Chú ra vẻ lo lắng.
– Thuốc gì mà thuốc, chỉ có thuốc của anh mới chữa khỏi thôi – Cô nũng nịu.
Chú biết ý cô nên chọc ghẹo:
– Anh chỉ có thuốc con nhộng thôi, cả tuần nay anh để dành cho em đó.
– Ứ cái anh này, con nhộng của anh to thấy mồ làm sao người ta uống được – vừa nói cô vừa đấm thùm thụp vào người chú.
Chú ôm cô hôn thắm thiết, cô cũng ôm chặt lấy chú hôn thật tình tứ nhưng mắt cứ lén liếc về phía phòng của thằng cháu.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.