Một người đẹp tóc tém khác nhanh chóng rời tốp, sà vào lòng đối tác Hàn. Tiếp tục một cô gái giọng miền Tây rời vị trí tập kết, nhanh nhảu ôm chầm lấy khách đã chọn mình, mi gió tri ân. Riêng tôi, tay bạn Nhật trêu: “Ở đây có ai nói tiếng Việt, người miền tây không”, cả nhóm nhao nhao đưa tay, tôi gật đầu với chân dài cuối hàng tóc buông chấm lưng.
Chọn hàng.
Rượu mạnh, gái đẹp và… khách sạn
Màn lựa chọn mỹ nữ kết thúc, cũng là lúc rượu mạnh, bia được bày ra trên mỗi bàn. Những cô gái chúng tôi chọn lựa cũng từ đây bắt đầu thao tác “nghiệp vụ” của mình. Họ uốn éo, lắc lư theo tiếng nhạc, tiếng hát của thực khách. Họ cười toáng lên khi vị khách đụng chạm chỗ nhạy cảm. Màn hình karaoke bật sáng, danh sách bài hát được lưu trên máy nhớ. Khách chỉ cần bấm trên máy nhớ để đăng kí bài hát. Điều đặc biệt ở đây cũng như những nhà hàng karaoke khác trên cung đường này là không có bài hát tiếng Việt. Chỉ toàn tiếng Trung, Nhật, Hàn và tiếng Anh.
Đêm trôi về khuya, các phòng bên vẫn đầy ắp khách Trung, Nhật, họ hét, cười, rú, rũ rượi lắc trong tiếng nhạc, bia rượu sóng sánh, ngả nghiêng trượt qua tay những cô gái có tuổi đời còn rất trẻ với màn ca hát uốn mình tạo dáng đầy khiêu gợi. Một cô nàng miền tây xưng tên Ái ngồi sát cạnh tôi chủ động: “Bạn anh sau tăng này còn muốn đi luôn với tụi em không. Khoảng 12h, bọn em “out” (ra ngoài). Lúc đó đi đâu thì tuỳ ý bọn anh à”.
Tôi vờ chủ động: “Thế có về khách sạn bọn anh chơi tiếp không”. Người đẹp trong bộ cánh mỏng tang, khoe triệt để nội y đen gật đầu cái rụp cùng câu bỏ nhỏ: “300 (USD) mỗi suất bay anh nhé”. Rồi kiều nữ móc chiếc iPhone bọc da màu vàng cam ra khỏi ví, nhắn liên tục. Một lúc sau, nàng chuyền vào tay bạn tôi hai tấm ảnh khoả thân của nàng để khách yên tâm tăng hai.