Tôi thật cảm động khi nghe nó nói thế. Tôi biết nó thương tôi vô cùng. Nghe nó khen tôi trẽ đẹp làm tôi ngượng ngùng. Còn tôi, tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì để lo cho nó. Không muốn con tôi phải lo lắng quá nhiều hay thiếu thốn bất cứ điều gì.
Tôi phải làm bất cứ chuyện gì! Nếu có việc làm như bán bảo hiểm nhân thọ, gọi điện thoại bán hàng, quảng cáo, thì có lẽ là tiện nhất. Vì tôi vừa có tiền vừa có thể ở nhà lo cơm nước cho nó. Tôi không muốn con tôi ăn hamburger hay hotdog Mỹ. Vì loại đồ ăn này không có đầy đủ chất bổ dưỡng.
Lại một tuần trôi qua và tôi cũng không có việc gì để làm. Mỗi ngày nhìn con ăn như gió tuổi thanh niên mới lớn, tôi cố ăn ít lại. Bửa ăn càng lúc càng thiếu dinh dưỡng cho con làm tôi xót cả ruột. Làm sao đây trời ơi? Bao nhiêu tiền Hùng đều đem hết về cho tôi trừ đi tiền xe cộ hay những thứ thật cần thiết. Nhưng chỉ là muối đổ biển.
Tôi thử đi vay các người bạn cũ nhưng lúc này kinh tế quá xuống nên họ cũng phải từ chối. Tôi cũng hiểu. Lắm lúc tôi chỉ muốn tự tử nhưng lại sợ không bao giờ nhìn thấy đứa con trai yêu thương của tôi nữa.
Tôi nghĩ ngày xưa mình sang đây 2 bàn tay trắng. Bây giờ trắng 2 bàn tay. Nhưng dù sao cũng đở hơn xưa chứ! Lúc chưa biết 1 câu tiếng Mỹ mình còn sống được thì bây giờ phải ráng lên.
Tôi vào bàn máy tính, vặn lên, vào NET, Google, rồi tìm … “ home based work”. Sau vài giây tin tức hiện ra. Một dòng chữ tiếng Anh làm tôi chú ý.” Set up your own web cam.” Tức là làm phim tại gia qua mạng.
Tôi bấm vào đấy. Cái bấm định mệnh thay đổi cả cuộc đời chúng tôi.Trong cái link dẫn tới có dòng chữ to đập vào mắt. Khi tôi đọc xong 1 cái rùng mình ghê tởm chạy dài trên xương sống. “Chúng tôi trã rất nhiều tiền cho một bộ hình hay phim mẹ và con hôn nhau kiểu Tây. $1000 một bộ 24 tấm hay phim gốc. Nếu là mẹ con người Á Châu sẽ trã cao hơn, $1500 một bộ.”