Tôi biết rõ mười mươi là bả không có sợ gì cả mà chỉ lợi dụng để ôm ấp con trai tôi. Máu ghen tôi lại nổi lên nhưng tôi đứng như trời trồng không phản ứng gì được. Bà Dung ôm ghì lấy Hùng không chịu nhả. Hùng cũng bối rối không biết làm gì. Nhưng Tuấn bây giờ không thấy đâu hết?
Tôi quên đi bà Dung và con trai nhìn quanh đề kiếm Tuấn. Bổng Tuấn thình lình nhô lên cạnh mẹ, hai tay anh ta vòng ra trước chụp cặp vú mẹ. Bà Dung vẫn còn cặp cứng con tôi ngoảnh đầu sang thè lưỡi đưa vào miệng anh ta. Một lát sau bà ta quay qua Hùng .. rổi cuối xuống làm y hệt. Riêng tôi vừa lúng túng vừa ghen tức mà không làm gì được nên chỉ đứng nhin hy vọng Hùng sẽ xô bả qua một bên rồi lại gần tôi. Nhưng Hùng không làm chuyện mẹ nó mong đợi. Trái lại nó bắt đầu hôn trã .. giống như lúc nó hôn tôi. Tôi cả thấy bị xúc phạm quá mức. Mặt tôi đỏ bừng ,miệng tôi nghiến lại. Rôi bổng dưng tôi thấy bà Dung rú lên.
“Ah ah ha ah ah ah aaaa to quá .. to … to ….quá … cháu to .. quá…..đau đau … ahhh agghhhghh bác… ahhhh aggghhgh ”
Thôi chết rồi … Bà Dung đã cướp mất đi sự trinh trắng của con trai tôi. Con tôi mất trinh bời một mụ già gần xuống lổ bị chồng chê. Trời ơi là trời! Hùng con.. con không thể như vậy được! Người tôi như tê liệt, tôi muốn thét lên cho bà ra khỏi con tôi. Gom hết sức mình tôi bơi lại gần tay tôi đẩy vào vai bà.