Bây giờ đã sang tháng 7 mùa hè 2009, kinh tế Mỹ vẫn còn suy thoái kéo theo suy thoái toàn cầu sang tận Á châu, Phi châu xa lắc. Tôi vẫn ghét cái lối vay trước trã sau mà luật lệ quá dễ dãi khiến sự lạm dụng do đám thiêu thân tham lam tung hoành là một phần đem lại khủng hoảng tài chính rồi dẫn đến suy thoái toàn diện thế này. Tiến biết tôi đang gặp khó khăn nên mời tôi về làm kế toán trong bệnh viện anh ta. Tôi không suy nghĩ lâu và chấp nhận ngay. Để cám ơn sự giúp đở của Tiến, tôi nhận lời đi ăn tối cuối tuần ở một nhà hàng lịch sự, sang trọng, rất lãng mạn tại Carmel.
Tiến đón tôi bằng chiếc mui trần CLK55 AMG. Chàng ta đem theo một bó hoa có 24 đóa hồng rực rở giao cho tôi ngay tại cửa. Tuy không đẹp trai nhưng Tiến rất đàn ông tính mà đôi lúc tôi cũng cảm thấy thích khi càng gần anh ta. Ngạc nhiên là lối nói khôi hài ngầm rất có duyên nên đi chơi với Tiến tôi cảm thấy vui vui. Ngày xưa tôi không biết Tiến có duyên ngầm thế này. Nếu như biết tương lai ra sao có thể ngày xưa tôi sẽ cho Tiến nhiều dịp may. Bửa ăn tối thật ngon và chúng tôi ôn lại bao nhiêu chuyện cũ vui buồn với nhau. Không lúc nào mắt Tiến dời xa tôi. Cặp mắt lúc nào cũng âu yếm nhìn với vẽ yêu thương dịu dàng chứ không sồ sàng như Tuấn. Có lúc tôi thấy gần đây tôi hay so sánh những người đàn ông với nhau và ngay cả.. họ với con tôi. Chúng tôi ngồi uống vang đỏ với nhau. Chàng gọi chai vang 2003 Gary Farrell Rochioli Pinot Noir tuy chỉ $60 một chai nhưng ngon còn hơn các loại vang mắc tiền khác. Tôi vẫn thích nho năm 2003, thơm và dịu không chát gắt. Cái này cho thấy Tiến là người biết xài tiền chứ không hoang phí. Cuối bửa ăn, Tiến lấy can đãm đặt tay lên tay tôi lúc đó đang để trên bàn rồi ấp úng.
“Nguyệt ơi … anh muốn nói … là là .. anh thương Nguyệt lắm. Anh … anh mong Nguyệt nhận tình yếu của anh. Anh xin hứa … xin hứa sẽ lo cho Nguyệt và cháu Hùng suốt đời.”
Tôi để yên không rụt tay về. Bàn tay Tiến ấm áp bao bọc tay tôi, che chở và âu yếm. Tôi cảm động. Tiến nói với vẻ vô cùng thành thật. Thêm nữa tôi biết Tiến vô cùng đau khổ ngày tôi và chồng lấy nhau và chính chồng tôi sau này cho biết Tiến cũng yêu tôi không kém gì chàng. Tôi cảm thấy mỏi mệt trước bao giông tố trong cuộc đời mà người đàn bà yếu đuối như tôi phải trãi qua. Tuy cảm động nhưng tôi biết tôi chưa yêu Tiến mà có lẽ phải một thời gian lâu thì may ra chăng. Tôi đáp.
“Cám ơn anh Tiến đã dẫn Nguyệt đi ăn tối nay. Bữa ăn rất ngon và anh đem lại nụ cười đã vắng lâu nay cho Nguyệt. Nhưng xin anh cho Nguyệt suy nghĩ lại. Chúng mình đã lớn nên cái gì cũng cần thời gian. Nguyệt mong anh hiễu cho.”