Đàn ông với tôi không quá khó để điều khiển. Ngày xưa khi còn đi học bao nhiêu chàng trai đeo đuổi tôi học được cách đối phó với họ rất dễ dàng.
Tôi chia đàn ông ai mà thích tôi làm 3 loại, những kẻ tỏ vẻ hờ hửng bất cần không biết làm bộ hay thật tôi lập tức dẹp sang 1 bên cho khỏi bận tâm. Loại này chỉ có thể cua những con bé xấu xí.
Loại thứ nhất có học hành địa vị, bặt thiệp, đẹp trai, chung tình tôi cho phép họ dẫn tôi đi ăn trưa, tối, đi movie, hay mua sắm cho tôi. Chồng tôi và Hùng thuộc loại này.
Loại thứ hai là loại có vẻ dân chơi, hào hoa, vui vẻ, thuộc giới văn nghệ văn gừng, mà phải có tiền 1 chút cơ, thích chinh phục phái nữ (để chứng tỏ mình ngon đó mà), tôi chỉ lợi dụng dể đi chơi, mua sắm những lúc không có loại thứ nhất bên cạnh hay muốn thay đổi không khí. Loại này đi chơi khá vui nhưng không thể là người chồng gương mẫu.
Loại thứ ba là những người như Tiến, hiền lành, giỏi, siêng năng nhưng ngoại hình kém tôi để dành đó nhiều lắm là cho mời tôi ăn trưa để giử mối liên hệ lâu dài. Lọai nào cũng thế tôi luôn gìn giử mình không cho họ tiến
quá xa nên hầu như ai cũng mê mệt nhưng hoàn toàn tôn trọng không dám sổ sàng.
Với Tiến, cái bước cuối cùng tôi ban cho là cả 1 sự tính toán chứ không do tình cảm hay dục tính bộc xuất vội vàng. Cái ởm ờ lửng lơ trong mấy tháng qua làm Tiến càng điên cuồng lên trong mối quan hệ.
Chàng ngày đêm gọi cho tôi tuy là mới gặp mới ăn với nhau trong ngày. Lúc nào cũng sợ tôi có quen người khác mà không biết rằng 2 năm bận bịu lo cho con, chàng là người duy nhất tôi hẹn hò.
Khi tôi đồng ý lấy chàng, Tiến quì xuống chân ôm tôi bậc khóc. Tôi cảm thấy hơi hổ thẹn vì biết mình ích kỷ, chỉ hơi thích Tiến chứ không thật tình yêu chàng. Người tôi yêu là … trời ơi….