VN88 VN88

Tiếng mọt kêu cọt kẹt

bả, rên hư hư kêu nhớ tới chồng. Tôi bàng hoàng chết khiếp, cái vú

đầy ắp của bả nhấp nhô trong lòng ban` tay, êm làm sao mà tôi có

dám rị mọ gì đâụ Giá như bả trẻ một chút, chắc là tôi đã bóp la cho

đỡ thèm nhớ đàn bà, đằng này bả như bà má nên tôi e dè sợ sệt

Vậy mà bả cứ tỉnh bơ, một cũng con, hai cũng con và oà ập xoa lòng

ban` tay tôi tròn tròn trên cái vú Tôi nín thở muốn ngộp, bả tỉnh bơ lật

vạt áo lên chặm nước mắt đang tràọ Cả một nây ngực bày lùm lùm

ra đó, hai cái vú tròn tròn như cái bánh bao, núm màu nâu như ổ

nấm mốị Tôi phải nuốt nước miếng tiá lia mới thấy hạ cơn thèm.

Tôi năn nỉ bà Sáu, nhưng nào bả có chịu nghẹ Bả hết rúc vô nách tôi,

lại lòn tay vô rờ nắn hai bên vú tôi rột rẹt. Tuổi mới lớn, cục u đau

muốn nhói, bả măn miết chúng mềm dần rạ

Có hồi bả cắc cớ ngồi luôn lên đùi tôi, ngoáy cái mông, cái đít nghe

xaò xạc, con cu tôi muốn đội dậy xỉa vô kẽ đít bà. Tôi điếng người nín

thở qua sông, nghe tai u như có vỏ ốc đang xì xào ở trỏng. Tôi đẩy

bả ra, bả ngã ẻo vô, cù cưa cú cứa như hai người đánh vật. Mỗi lần

vậy, bà mở bung áo ra rồi nhứ tôi ngậm bú đi cho đỡ nhớ tới mẹ ở xạ

Thú thiệt là tôi muốn hết sức. Ở đời thiếu chi người mong được mời

mọc ngậm bú vú, vậy mà sao nghĩ cũng ghê ghệ Lỡ kh mình bú vú bả

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.