Tôi thanh minh. Năm 12 tuổi, ba tôi bị trúng gió bại liệt toàn thân. Tất cả tài sản đổ vào thang thuốc cho ông. Được ba năm thì ông mất. Mười lăm tuổi tôi phải gồng gánh nuôi mẹ và thằng em ăn học. Tôi làm đủ thứ nghề, theo mùa. . . . . Mùa đào thì bán đào. Mà vườn đào nhà tôi chỉ có 20 gốc, bán chẳng mấy ngày đã hết. tôi bổng nghĩ đến vườn đào ma. Ở đó đầy trái chín. tôi cam đoan với nàng, đào tôi biếu thầy Năm là đào vườn nhà tôi.
Một lúc sau nàng mới cho tôi biết lý do làm sao nàng có mặt tại đây. Thì ra khi nãy, má nàng bổng kêu thèm đào. Mà đàn bà chữa hể thèm thứ gì là muốn ăn ngay cho bằng được. Nàng chèo ghe qua nhà tôi mua nhưng nhà không có ai-Lúc chiều thằng em đau bụng tôi và má đưa nó lên Dân y xã chưa về tới-nên nàng về. Nhưng nghĩ đến cơn thèm của mẹ nàng quyết định ghé vướn đào ma.
Tôi hỏi:
-Vy!không sợ ma sao?
-Như anh biết người theo đạo Công giáo chúng tôi không tin ma quỷ!Nàng đáp.
-Vậy sao hồi nãy Vy xĩu?
-Vì tôi nghĩ ngoài tôi ra không còn ai dám đến vườn đào. khi ngó xuống bổng nhiên thấy anh. Quábất ngờ tôi không tự chủ được.
Tôi cười, nàng cũng cười theo. tiếng cười như tan vào ánh trăng.
-Chết rồi !túi đào tôi còn mắc trên đó!Nàng chỉ lên ngọn đào, nói.
-Để tôi lên lấy cho.