Tôi bỗng có cảm giác buồn miên man, chẳng nhẽ cô lại không muốn gặp tôi nữa hay sao, hay là tôi đã làm điều gì sai khiến cô giận.
– Có phải tại tối qua em không nghe lời chị nên bây giờ chị không muốn dạy em học nữa đúng không?
– Ngốc ạ! Em học thế là cũng nhiều rồi, chị thấy em đã có nhiều tiến bộ, giờ còn phải tập trung cả những môn khác chứ, không thể vì học giỏi rồi mà coi thường được.
– Nhưng mà em đang học cùng chị thấy vui, hay là em mang sách sang đây học chị nhá!
– Cũng được, nhưng những môn khác chị không biết gì đâu mà hỏi.
– Thì em học một mình cũng có biết hỏi ai đâu, nhưng em vẫn thích học với chị hơn.
Có lẽ cái thời gian bên cô, những câu chuyện về cô, những tiếng nói, tiếng cười và bóng dáng cô khiến tôi không sao rời xa cô được. Cảm giác được ngồi cạnh cô, ngắm nhìn cô khiến tôi thấy yêu đời, hạnh phúc…
– Ơ thế là cái chuyện giao kèo với chị, em thắng chị có mỗi lần xong là chị thôi luôn ạ!
– Cái gì đấy? Đang học nghĩ ngợi linh tinh gì đấy?
– Thì em muốn thắng chị nhiều hơn thế…hehe…
– Thôi đi ông tướng ạ, tôi thấy ông tướng muốn quá rồi nên tôi cố tình dạy thêm rồi cố tình hỏi toàn câu dễ cho ông tướng được một lần cho sướng đấy.
– Ai sướng hả chị? Tôi cười lém lỉnh.
– Á… vặn chị này…