sống mũi cay cay.
– Em yêu chị… em yêu chị thì làm được gì chứ…
– Em… em không biết…
– Chị thật ngu ngốc… chị quá ngu ngốc… tại sao chị lại yêu em nhiều như thế chứ…
Tôi ôm chặt cô cho đến khi cô thôi khóc, lấy tay lau nước mắt rồi bảo tôi về cho cô yên tĩnh một chút. Tôi bảo cô đừng buồn, bảo tối nay em sang với cô, cô chỉ gật đầu mà chẳng nói gì thêm, đôi mắt cô đỏ hoe, trông thật tội nghiệp.
11 giờ tối, tôi trèo sang phòng cô. Cô vẫn đang ngồi trên giường đọc truyện.
– Chị chưa ngủ sao?
– Chị chờ em.
– Chị vẫn buồn à?
– Không! Nhưng chị muốn nói chuyện với em.
– Chuyện gì ạ?
– Chuyện gì cũng được.
Thế là tôi và cô tắt điện, cô nằm gối lên tay tôi, cô hỏi tôi đủ thứ chuyện linh tinh, rồi bỗng cô hỏi:
– Vì sao em yêu chị?
Tôi bất ngờ vì câu nói hỏi này của cô. Thực sự ban đầu tôi để ý đến cô chỉ là vì cô đẹp, vì bộ ngực quá khổ của cô, lúc đó, làm sao tôi có thể nghĩ là mình lại dám yêu cô giáo của mình chứ, nhưng cứ bên cô, cứ được nói chuyện với cô thì ánh mắt, giọng cười, cùng những lời nói của cô cứ làm tôi thao thức, rồi hễ có ai nói gì đó không hay về cô là tôi khó chịu, những khi cô ngồi nhờ xe của thầy nào đó là tôi chỉ muốn đến và kéo lấy cô cho riêng mình. Những dục vọng cứ phai dần và thay vào đó là tình cảm lớn từ trong tôi dành cho cô. Chỉ đáng tiếc là khi tôi yêu cô nhiều nhất thì cũng là cái lúc tôi sắp phải xa cô.
– Em… không biết nữa!
– Chị thì yêu em nhiều lắm, chị yêu tất cả ở em… à… vì em ngốc…hì hì…