Năm ấy, cô về trường dạy môn Anh văn, cô dạy luôn lớp tôi. Với môn này, tôi học thuộc dạng bình thường nên cũng chẳng có thầy cô nào để ý, nhưng với cô thì khác, bắt đầu từ lý do cô trọ ngay bên cạnh nhà tôi. Cô ở trọ nhà bà Duyên, bà ở một mình vì con trai bà đưa cả vợ con đi làm ăn xa, chỉ có cô con gái đi lấy chồng thỉnh thoảng qua chăm nom mẹ, hôm về đây, cô hỏi thuê nhà thì người ta chỉ cho nhà bà. Hai tuần đầu, tôi cũng không biết là cô ở gần mình đến thế, và cô cũng chưa để ý gì đến tôi, bởi lúc đi học cũng chẳng gặp cô bao giờ, lúc ở lớp thì tôi cũng không hăng hái gì cả, lúc về thì tôi cũng chỉ ở trong nhà suốt. Mãi đến một hôm, mẹ bảo tôi qua nhà bà xin tương thì gặp cô, lúc đó tôi mới biết và cũng kể từ đó, hai cô trò mới thân nhau hơn. Và từ ngày đó, tôi cũng để ý đến cô nhiều hơn, cô tên Hải Anh, năm ấy cô 26 tuổi, đứng với tôi, cô nhỏ hơn tôi vì cô chỉ cao một mét lăm lăm, nhưng dáng cô khá cân đối nên nếu đứng một mình trông cô khá cao. Bình thường trên lớp cô mặc quần bò, áo sơ mi ôm gọn những đường cong trên cơ thể. Cô để tóc ngắn ngang vai, mặt cô hơi tròn với đôi mắt to và đôi môi luôn nở nụ cười, gương mặt cô trông baby như nhiều người nói. Thỉnh thoảng cô cũng hay qua nhà tôi chơi, hay mượn thứ này thứ nọ. Bố tôi bộ đội đóng quân xa nhà nên ở nhà chỉ có hai mẹ con tôi, nhiều hôm mẹ tôi làm bánh hay có gì ngon thì lại gọi bà Duyên với cô sang ăn cùng, vì thế mà tình cảm cô trò cũng lớn hơn.