“Lúc bị bắt tôi đã ngất lịm bởi không nghĩ bị liên quan tới Hải. Những ngày đầu tại trại tạm giam không lúc nào nước mắt ngừng rơi. Lần đầu tiên khi nghe tiếng cánh cửa phòng giam đóng lại, tôi đau đớn tột cùng, chỉ muốn tìm đến cái chết”, Phương kể.
Nhưng rồi những lời động viên của cán bộ công an, lời chia sẻ của một số người cùng buồng giam đã khiến chị thay đổi suy nghĩ. “Tình cờ một lần bị áp giải đi lấy lời khai, đang rảo bước giữa sân nắng thì gặp bạn cùng lớp thời cấp 3 làm cán bộ viện kiểm sát, tôi đứng sững lại cúi mặt nghẹn khóc, định bỏ chạy vì xấu hổ”, Phương nhớ lại.
Trước ngày hầu tòa, chị đã lâm vào trạng thái hoảng loạn. Nhưng rồi bức thư của người cha già nhận vào đêm giao thừa 2013 đã đánh thức tất cả suy nghĩ khờ dại của đứa con đang bị tạm giữ. “Cầm phong bì thư của bố mà nước mắt lã chã, đôi tay run run. Vừa khóc vừa đọc hết những dòng từ tâm can của cha mà tôi như được tiếp thêm sức mạnh”, cô nói.
Trở về làm cô giáo từ cánh cổng của trại giam
Sau đêm giao thừa đầy năm đó, chị quyết tâm cải tạo tốt để sớm về đoàn tụ với gia đình. Ba tháng sau khi tòa tuyên án, sáng sớm 30/6/2013, chị được tự do, ứa nước mắt khi thấy cha già đạp xe tới đón. “Hai cha con ôm riết lấy nhau không nói nên lời”, chị nhớ lại.