Tuyết Lê là em út một người bạn thân trung học của tôi. Nàng thua tôi 5, 6 tuổi. Khi tôi đến nhà bạn chơi, Tuyết Lê còn nhỏ xíu nên tôi chẳng bao giờ để ý nàng. Tôi chỉ nhớ loáng thoáng là Tuyết Lê nhỏ thó, đen gầy và có cặp mắt tròn to, đen sáng. Bạn tôi và tôi cùng đi du học Mỹ một lúc nhưng vì học khác ngành, khác tiểu bang nên chúng tôi mất liên lạc hơn 10 năm nay. Cũng nhờ internet mà bạn tôi kiếm được địa chỉ điện thư làm việc của tôi. Lá thư đầu của nó làm tôi ngạc nhiên thích thú và từ đó chúng tôi liên lạc với nhau thuờng xuyên qua email, điện thoại.
Trong một lá thư, bạn tôi kể về gia đình nó và cô em gái út. Tuyết Lê lập gia đình lần đầu cách đây độ 5 năm, và sinh một bé gái. Ông chồng của nàng người Trung, cũng làm việc trong đại học như tôi. Không biết vì sao hai người quyết định chia tay. Tuyết Lê hiện nay đi làm nghề IT và nuôi con một mình. Trong thư, bạn tôi cũng cho địa chỉ email của Tuyết Lê và khuyến khích tôi liên lạc nàng. Sau một vài tuần ngần ngại, tôi quyết định viết thư cho Tuyết Lê. Tuyết Lê trả lời ngay, và sau đó chúng tôi liên lạc email hàng ngày. Lâu lâu chúng tôi còn lên mạng chat với nhau.
Tuyết Lê và tôi rất hợp. Hai chúng tôi có chung nhiều sở thích về triết học và văn hóa, về du lịch, món ăn và ngay cả ca sĩ, phim ảnh. Nàng viết thư với tất cả sự khôn khéo của một người đàn bà Bắc kỳ. Nếu Thu Thủy vợ tôi nói ngọt như thế nào, thì Tuyết Lê viết khéo như thế. Trong thư đầu, nàng hay gọi tôi là người học giỏi nhất trường anh nàng làm tôi thích chí dù đó chẳng phải là sự thật. Lúc nào nàng cũng ca ngợi cái học vấn uyên bác của tôi, cũng đòi gặp mặt tôi. Tự ái đàn ông được xoa dịu, tôi trông ngóng đọc thư Tuyế Lê. Hôm nào nàng gửi thư trễ là tôi nóng nẩy không yên. Có lần hứng chí tôi làm thơ gửi tặng nàng.