Thú thật tôi chẳng hề có ý định tìm đến cô bé để đòi tiền. Kỳ lạ là tôi có cảm giác cô bé đả đem lại sự thay đổi lớn trong con người tôi, một con người đả vật loan một mình với cuộc sống với tương lai từ khi chị lìa xa để lại trong long bao ký ức không nguôi?
Nắng hắt hiu soi bóng qua kẻ lá lung linh ẩn hiện như những vì sao mõi mệt sắp gĩa từ bóng đêm. Đả năm giờ rưỡi rồi , tôi chỉ kịp về Ký túc xá tắm sơ qua rồi lập tức lean trường. Mãi ngồi trên giảng đường vắng tanh ngắm chiều rơi tôi thoáng nghe một giọng nói thật nhỏ nhẹ:
– Anh Minh, mọi người đả về hết rồi !
Tôi khẽ quay đầu lại, thì ra là một nữ sinh viên nào đó cùng khoá với tôi. Tôi vốn chẳng nhớ người bạn này tên gì, đố với tôi chẳng chút quan trọng.
– Cả ngày làm mệt quá nên tôi quên mất hôm nay là thứ ba, bài giảng đả kết thúc lâu rồi, cô Hai tên gì? Ý quên, bạn tên gì vậy?
Vẫn quen thói đầu đường xó chợ, tôi buột miệng thôi. Nhưng dường như cô ấy có thể đọc được suy nghĩ qua ánh mắt.
– Em tên Hoài Thương, ngày nào cũng đi ngang qua nơi anh làm. Thấy anh vất vã quá.
Dạo trước tôi vẫn thường hay tự ái mỗi khi người ta nhắc đến việc tôi kiếm sống, nhưng bây giờ thì trở thành bình thường lắm rồi. Hoài Thương ngồi xuống bên cạnh tôi với lối nhìn như soi bói tìm kiếm vật gì.