– Ah?
Thương lấy hai tay che ngực, chỉ là phãn ứng quá chậm sau tiếng kêu khẽ vì bất ngờ. Gương mặt thanh tú của Thương giơ đây ững đỏ. Vì ngượng hay vì? Thương bật đứng dậy, khẽ quay long định bỏ đi, nhưng Thương khẽ đứng lại rồi quay lại và ngồi xuống, nhìn đăm đăm như muốn đọc ý nghĩ trong đầu tôi. Thương hỏi nhỏ nhưng gằn nhẹ từng tiếng, hai mắt long lanh tò mò:
– Sao anh biết ngực Thương vun cao?
Tôi vẫn đáp trã ánh mắt Thương từ tốn:
– Nhìn ngực Thương qua làn áo thì dựa trên vị trí thì có lẽ là cao? Khi nãy tôi bung nhẹ vào ngực Thương thì thấy ngực Thương nãy một cái, nếu thắt chặt xú cheng thì không thễ nãy như vậy được? Ha ha?
Thương lần nữa sửng sờ vì tôi ? kinh nghiệm đầy mình? hay vì lý do nào đó. Tôi vẫn mĩm cười trong sự im lặng, cái nụ cười như vỉnh cữu. Tôi vẫn cười trên số phận tàn nhẫn, vẫn cười khi người ta khinh bạc một kẻ vá xe đòi làm bác sĩ tương lai. Cuối cùng thì Thương cũng xoá sự tĩnh lặng:
– Tôi ở lại vì tò mò? Từ lúc nhìn qua ngực áo tới lúc Thương nhặt viết đến khi anh sờ ngực tôi? Đôi mắt anh tuyệt đối không lộ một vẽ ham muốn? Tôi không hiểu anh kinh nghiệm về chuyện ân ái nhưvậy thì mấy năm qua, tôi không thấy anh chàng có đến một người yêu? Anh có thễ cho Thương biết nguyên nhân không? Nghe xong rồi nếu anh muốn tôi đi thì tôi sẽ đi cho anh vừa lòng?