Ngày tháng trôi qua… không thể đếm nổi có bao nhiêu cuộc giao hoan hành lạc tay ba, bất cứ chỗ nào trong nhà… từ phòng tắm… trên bàn ăn… thậm chí trong xe… cũng vương vãi tinh dịch dấu tích của ái ân. Hai cánh bướm một cành hoa, lạ thường thay, kỳ diệu biết bao…. đoá hoa bị hai cái vòi châm chích không héo tàn chút nào, mà càng rực rỡ xinh tươi mơn mởn, phải chăng khi bướm đút vòi vô tuy có hút đi tinh túy của nhụy, nhưng cũng phun trở lại nước Cam-Lộ bồi bổ cho đoá hoa trở nên tươi thắm hơn…
Than ôi…!!! Hạnh phúc quá ngắn ngủi. Đời người biến chuyển khó lường… Chín tháng mười ngày cưu mang song thai, cái đêm Hà lâm bồn sanh cho hai người tình một trai một gái bụ bẫm kháu khỉnh…. Trời xanh ghen ghét má hồng… Hà bị băng huyết lìa đời gương mặt nàng sáng ngời biểu lộ hạnh phúc tràn ngập, đôi môi hình như còn mỉm cười mãn nguyện, hạnh phúc….
Trên bầu trời một ngôi sao loé sáng lần cuối rồi rơi vun vút thăm thẳm trong không gian tăm tối, theo như truyền thuyết nhân gian đó chính là tướng tinh của Hà.
Sao-Băng tượng trưng cho sự ra đi vĩnh viễn của một đời người….
Hà ra đi để lại xót xa thương nhớ khôn nguôi… những đau khổ của Trường, Đức tích tụ kết thành những giọt lệ chiếu long lanh rơi xuống và nước mắt hai đứa bé khóc đòi mẹ, không khỏi làm người ta liên tưởng đến ngôi Sao-Băng.