Vừa nói tôi vừa lấy trong túi áo ra chiếc thẻ học viên mới được cấp dùng để vào lớp đưa cho cô bé xem. Lúc này cô bé nhìn tôi với ánh mắt thiện cảm hơn, cô bé tự xưng tên là Phương Anh, đang là học sinh năm cuối PTTH trường Bùi Thị Xuân. Tôi và cô bé đứng nói chuyện cả giờ đồng hồ liền về mọi chủ đề mà không thấy chán, càng nói chuyện chúng tôi thấy càng hợp nhau như là đã quen nhau lâu lắm rồi vậy, đã đến giờ vào lớp tôi và cô bé lại ngồi gần nhau để nói chuyện.
Thời gian trôi qua thật nhanh mới đó đã một tháng, chúng tôi đã trở thành hai người bạn thân vậy mà cô bé vẫn chưa cho tôi biết nhà để đến chơi, tôi gặn hỏi thì bị doạ là sẽ không nói chuyện nữa nên tôi cũng không hỏi, tôi nghĩ là chắc tại gia đình cô bé quá khó nên không cho tôi đến chơi. Vào một buổi được nghỉ sớm vì không có giáo viên tôi lén đi theo cô bé để biết nhà, thì ra cô bé ở một mình trong một căn hộ chung cư trên đường Nguyễn Trãi, đây được gọi là chung cư nhà giàu vì giá một căn hộ ở đây khoảng nửa tỉ đồng Việt Nam lúc đó, thoả mãn trí tò mò tôi liền quay về vì sợ bảo vệ phát hiện gọi công an thì khốn.Trở về nhà tôi liền suy nghĩ cách làm sao để vào được chung cư đó một cách đàng hoàn, sau hai ngày suy nhĩ tôi tìm ra được một cách và bắt đầu thực hiện.