VN88 VN88

Truyện 18+ Mới – Khát Vọng Phải Trả

*
* *
Trường đảo một vòng trong cửa hàng mậu dịch để tìm mua thêm một vài thứ làm quà cho đứa cháu. Đang ngắm nghía thì một cô bán hàng thật trẻ trung, xinh xắn liền bước ra mời chào.
– Anh muốn mua gì ạ? Cửa hàng của em hôm nay khuyến mãi mua một món, món thứ hai chỉ tính nửa giá thôi ạ.
Trường thấy cô bán hàng xinh đẹp nên cười đểu hỏi:
– Mua thứ gì cũng thế…, cả cô?
Cô bán hàng không biết Trường chơi chữ nên thật thà quảng cáo:
– Dạ, tất cả mọi thứ ở đây đều bán thế.
Sau khi chọn mua một vài thứ, đến quầy trả tiền Trường nhìn bảng tên của cô thâu ngân ra vẻ hào phóng nói:
– Tiền dư còn lại tặng riêng cho Thảo và cô chào hàng tên Mơ nhá.
Cô thâu tiền còn đang ngơ ngác thì Trường nheo mắt với cô ta rồi lững thững rời cửa hàng.
Chân vừa chạm tới đầu cổng thì Trường đã nghe được tiếng reo mừng ngạc nhiên:
– Ối dào ơi! Đạm ơi! Chú Trường về này.
Một thân hình với những đường nét quen thuộc chạy ra đón Trường.
– Chú về chơi sao không báo cho nhà biết, để chị ra đón chú chứ. Đưa bớt túi để chị xách đỡ nào.
Trường đành đưa cái xách tay đeo ngang người cho Liên để khỏi bị lôi kéo.
– Em tính dành ngạc nhiên cho cả nhà nên không báo. Chị với cái Đạm vẫn khoẻ chứ?

Hai chị em vào bên trong vừa ngồi xuống ghế salon, thì Đạm ở trên lầu chạy xuống nhào ngay vào lòng Trường. Mới cách biệt có một năm mà con bé lớn bổng, ngực đã thấy hơi nhu nhú. Con gái đang tuổi dậy thì có khác, da thịt trơn láng, mát rười rượi. Tiếng của Liên vang lên làm ngắt ngang dòng suy nghĩ của Trường:
– Cái con này! Sao không chào chú, lớn rồi đấy nhá, phải biết giữ gìn ý tứ chứ!
Trường chột dạ nới lỏng vòng tay đang vuốt ve, ôm siết con cháu ra nói lảng qua chuyện khác:
– Em có mua một chút quà cho hai mẹ con chị. Chị lấy hộ em, để cả ở trong cái túi xách tay đấy.
Cái Đạm nhanh nhẩu sà xuống cái túi xách nằm ở dưới đất để tìm kiếm quà. Liên thì làm như không màng đến cất tiếng hỏi:
– Bu dạo này sao rồi, vẫn khoẻ hả chú?
– Thì vẫn thế, già rồi nên lúc nào cũng than mệt!
– Thế chú định ở lại ăn tết với gia đình chị hay ở đâu?
Tuy mọi năm Trường về cũng chỉ ở nhà mẹ con Liên có vài tuần, rồi dọn ra ngoài khách sạn ở cho được tự do Nhưng khi nghe Liên hỏi câu này Trường vẫn cảm thấy khó chịu. Trường hỏi vặn:
– Năm nay ở nhà chị luôn không tiện à?
– Không, chị hỏi thế thôi. Vì có lần nào chú chịu ở nhà mẹ con chị cho đến lúc chú đi đâu . Nhà này bu đi để lại cho mẹ con chị thì cũng như là nhà của chú. Phòng của chú hồi nào đến giờ chị vẫn để trống đấy mà.
Liên nói dứt lời thì có tiếng kêu ở ngoài cổng:
– Chị Liên ơi! Ra lấy hàng này.
– Chú chờ chị một tị nhé. Có cái Mơ đưa quạt tới.
Liên nói xong đứng dậy đi ra cửa “Mơ ” cái tên nghe thật quen tai. Trường tò mò lững thững bước ra theo. Vừa thấy cô gái Trường mừng rỡ lên tiếng:
– À! Thì ra là cô đấy à, hèn gì mà nghe tiếng quen quá.
– Ủa! Thế ra hai người biết nhau à?
Liên ngạc nhiên hỏi. Còn Mơ ngờ ngợ như nhận ra người Việt kiều hào phóng mua đồ hồi nãy ở cửa hàng nên e dè nói:
– Dạ… Anh ấy có ghé cửa hàng của em sáng nay.
Trường đứng đàng sau đưa tay lên miệng ra dấu đừng nói, rồi tiếp lời Mơ:
– Ừ! Anh đấy, hồi nãy về gần nhà, nom thấy có cửa hàng mới mở nên mới đảo một vòng tham quan xem sao ấy mà.
– Thế anh là?…
Liên đáp thay:
– Chú Trường, em chồng của chị mới ở Úc về ăn tết . Thôi vào đây uống ngụm chè đã nào.
– Thôi em mới xuống ca phải về nhà, kiếu chị để khi khác.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.