– nín.. anh đâu có chết đâu mà em khóc.. không khéo lát bác gái dậy thì anh biết ăn nói sao đây?
– Thôi mà cho anh xin, em đừng có khóc nữa..
Thấy cô vẫn không ngừng tuôn lệ.. Tuấn chỉ tay ra góc xích đu ngoài vườn và nói
– Hay mình ra đó hen!!
Hạnh như trở lại thời thơ ấu của mình, cô nghe lời Tuấn một cách ngoan ngoãn. Ngồi cạnh bên anh, cô thấy mình như được che chở… Anh ngồi cạnh nhìn cô bằng con mắt ấm áp như chưa bao giờ anh nghĩ anh có thể còn thấy được ngừơi con gái mình yêu. Ba năm dài chứ có phải ngắn gì, Tuấn thấy Hạnh cứ im mãi nên lên tiếng
– Em… à không Hạnh.. không em sao rồi? Tuấn dường như luống cuống khi mở miệng trước người yêu
– Sao anh… không báo cho em biết anh về
– tại anh muốn làm em bất ngờ, chứ nếu anh biết em khóc nhè kiểu này thì..
– Anh có biết ngừơi ta chờ anh lâu lắm không? Anh đi ba năm dài chứ co phải ba tháng đâu
– Ừ… anh biết nhưng em sao rồi?
– Em vẫn ngồi trước mặt anh chứ sao là sao?
– Cô đúng là không chừa tội chanh chua tí nào !! Nói rồi Tuấn âu yếm nhìn Hạnh đăm đắm làm cô ngượng cả chín mặt. Hạnh khẽ đưa tay sờ mặt Tuấn như đã mấy thế kỉ cô chưa được chạm vào khuôn mặt quen thuộc ngày nào… Tuấn ngồi im
– Anh.. vẫn không khác tí nào.. chỉ có điều anh hơi “bị già “thôi