Cô Vân cười nhỏ nhẹ rồi xin phép bỏ đi mắt không rời dượng Tính. Tôi đợi cho đến khi cô ta đi khuất mới quay sang nói với dượng:
– Ba, ba có thấy bà ta có vẻ “mết” ba không?
– “Mết” à? Rồi ông phá lên cười. Tôi hóm hỉnh nói:
– Đúng thế ba ạ, con nghĩ bà ta có vẻ «chịu đèn» ba rồi đó!
– Thật hết ý! Ba thì nghĩ bà ta đã có chồng và có con rồi!
– Không! Bà ta chưa có chồng và cũng không có con nữa, còn độc thân vui tính mà, rồi tôi nhìn sâu vào mắt ông. Ba có thể mời bà ấy đi chơi gỉai khuây được mà.
Giọng ông trở lên cương quyết:
– Ba đến đây vì con, không phải đến đây để tìm cách lăng nhăng với bất cứ ai khác. Tối nay là của chúng mình…
Tôi cười bằng lòng:
– Vâng tối nay là của chúng mình.
Sau khi ăn uống tôi và dượng khiêu vũ với nhau gần như suốt buổi. Tôi cũng không ngờ dượng nhẩy giỏi vậy. Tôi cảm thấy chúng tôi là cái đinh của buổi dạ vũ hôm đó.
Chúng tôi về đến nhà thì đã quá nửa đêm, mặc dù đã « nhót » với nhau suốt cả buổi với đôi giầy cao gót nhưng tôi không cảm thấy mệt mỏi gì cả. Dượng Tính bật đèn lên, tôi bước theo ông vào nhà. Ông thẩy chùm chìa khóa lên bàn cởi cái áo veste rồi thả mình xuống ghế salon. Nhìn ông nằm soải chân, mắt nhắm lại, tôi cười:
– Bộ mệt lắm rồi hả «bố già»?
– Tại con còn quá trẻ mới ra nông nỗi!