Dượng lắc đầu:
– Dượng vô ý quá đã không báo cho con biết là dượng phải làm thêm giờ không về được. Nhưng… dượng thấy cần phải nói chuyện với con.
Tôi ngồi bật dậy, ngòai trời đổ mưa ào ạt, lòng tôi hoang mang:
– Vậy dượng cứ nói đi.
Ông chộp lấy tay tôi ấp vào giữa hai bàn tay ông:
– Dượng muốn nói với con về cái hôn đêm qua…
– Con rất ân hận chuyện ấy!
– Con không nên ân hận gì cả!
Tôi thật bất ngờ:
– Dượng nói sao?
– Con không phải ân hận chuyện đó. Dượng cũng muốn hôn lại con nhưng dượng tự kiểm soát được.
Tim tôi trùng xuống:
– Dượng muốn hôn lại con à?
Ông gật đầu:
– Đúng vậy! Dượng muốn lắm, nhưng dượng chợt nghĩ dượng là người lớn tuổi duy nhất trong nhà phải biết tự kiểm vả lại dượng đã nhận con là con đỡ đầu của dượng thì không thể để phá hỏng tình yêu này.
Tôi bước lại gần dượng sờ lên khuôn mặt dượng, tôi nhìn sâu trong mắt ông rồi tôi hôn lên đôi môi một cách âu yếm:
– Dượng nên nhớ rằng bây giờ con đã trưởng thành rôi!
Dượng chỉ gật đầu không phản ứng gì khi tôi chồm tới bá cổ ông hôn thêm một lần nữa. Lần này thì nụ hôn kéo dài hơn và đôi môi chúng tôi quấn lấy nhau. Dượng hơi run, tay ông đặt lên vai tôi như muốn ngăn lại một cách tuyệt vọng nhưng không làm được.Tôi biết ông cũng như tôi mà thôi!