*
* *
Chúng tôi sống bên nhau như vợ chồng đã được trên sáu tháng rồi, càng ngày chúng tôi càng gắn bó với nhau hơn. Tôi nghĩ cũng thiệt là lạ, tôi đã tìm thấy tình yêu trong chính ngôi nhà tôi sống. Tôi không còn nghĩ ông là cha nuôi của tôi nữa. Với tôi ông chỉ là một người đàn ông mà tôi yêu và thuần túy chỉ như vậy thôi.
Tôi đã dấu không nói cho ông một điều bí mật, cho tới buổi chiều hôm đó khi ông đi làm về, có lẽ linh tính cho ông biết à tôi dấu ông gì đó, nhưng ông không tra hỏi gì tôi cả, cho đến khuya hôm đó khi chúng tôi nằm bên nhau trên giường, tôi nghĩ đó là lúc thuận tiện để nói cho ông hay. Ông nhìn tôi với nét mặt lo âu còn tôi thì chơi trò nhức nhối:
– Có gì vậy? Sao anh nhìn em kỹ thế?
– Nói cho anh biết đi mà… Ông nài nỉ.
– Có gì đâu mà nói!
– Liên ơi, nhất định em đang dấu anh điều gì phải không?
– Có thể! Tôi vẫn chối quanh.
Ông ôm lấy tôi
– Bây giờ mà em còn chơi trò “đố ai” nữa hay sao?
Tôi cười lớn:
– Em chỉ muốn nói… cho anh biết… anh sắp… anh sắp làm cha rồi!
Ông ôm chặt lấy tôi rồi đặt tay lên bụng tôi:
– Em sẽ là một người mẹ tuyệt vời…
Tôi cũng cười lại:
– Còn anh, anh cũng là một người cha… trên cả tuyệt vời, em biết chắc vậy.
Chúng tôi cùng phá lên cười rồi ôm lấy nhau,như những cặp vợ chồng bình thường.