Ở trường tôi mất đi nhiều bạn bè do thái độ lạnh lùng của tôi. Tôi như nuôi lòng thù hận trong người. Bọn con trai thì hầu như không có thiện cảm với tôi, nhưng thay vào đó thì tôi lại rất chăm chỉ học hành và nhất là môn hội họa.
Một buổi chiều nọ nhằm ngày nghỉ hàng tuần của dượng Tính, ông lên phòng tôi, nhiều tháng nay rồi ông không lên phòng tôi, lúc đó tôi đang mải mê vẽ, ông gõ nhẹ vào cửa, tôi ngước mắt lên nhìn về phiá cửa nhưng không trả lời. Tôi hy vọng ông nghĩ là tôi không muốn bị ai quấy rầy lúc này, nhưng ông đã mở cửa ra. (Tôi nghĩ lần sau mình nên khoá cửa lại)
– Liên à!
– Có gì vậy dượng? Tôi ngửng lên với nét mặt lạnh lùng.
– Dượng ra phố mua đồ con có muốn đi theo để xem mua gì ăn không? Chẳng hạn vài thứ để nhâm nhi mà con thích đó.
– Không! Con cám ơn dượng. Tôi lạnh lùng trả lời trong lúc mắt không rời khung vẽ.
Tôi thấy ông đứng tần ngần ở phía cửa một lát rồi nói:
– Vậy cũng được, nhưng nếu con có cần gì thì cứ nói cho dượng hay. Dượng là cha con,dượng muốn giúp con…
Tôi ngẩng lên, mắt tôi nhíu lại:
– Dượng ơi! Dượng không phải là ba tôi, dượng chỉ là cha ghẻ tôi thôi!
Mắt ông thoáng buồn :
– OK! Dượng là ba ghẻ của con, nhưng dượng là người duy nhất còn lại của gia đình con…
– Không đúng! Con còn ba ruột của con! Dượng quên rồi sao?