…
Chúng tôi không nói gì. Thảo đã hiểu ý của tôi. Hai tôi ngồi ngắm trăng sao không dám nhìn đối phương. Sợ để rồi mai mốt ngượng ngùng gặp nhau, nên tôi phải ráng lắm mới thốt ra:
– Thôi nhe Thảo! Coi như Bàng say rượu quá nói bừa. Ðừng để trong lòng!
– Không! Thảo để trong lòng. Tại vì…vì Thảo cũng..thích Bàng.
Tôi mừng rỡ xiết chặc lấy tay Thảo. Vẻ mặt Thanh Thảo hồng ửng, trong dáng điệu nửa thẹn nửa thùng. Tôi ôm ấp Thanh Thảo vào lòng. Tôi hôn lên má Thảo. Thanh Thảo cúi đầu thấp mắc cỡ. Nàng vùng tôi ra bỏ chạy vào phòng. Tôi rượt theo nhưng khựng lại trước cửa phòng. Chẳng lẽ mới ngỏ lời yêu mà đã dở chứng ‘heo’ rồi sao? Ngượng không nói ra, tôi chợt nghĩ được một cách. Tôi nói vọng qua khe cửa:
– Thôi! Thảo ngủ nhé! Bàng về đây!
Rồi tôi bước ra cửa, mở cửa ra và đóng lại giả bộ như tôi ra về. Xong, tôi tìm chỗ núp. Một lát, tôi thấy Thảo bước ra, vẻ mặt nàng lộ vẻ trách móc, nàng bồn chồn, mở cửa chạy ra tìm tôi. Khi Thảo đã thất vọng trở về, tôi choàng ra ôm lấy Thanh Thảo vào lòng, hôm lên làn tóc thơm của nàng. Tôi nói trong hơi thở:
– Thảo, Thảo nhớ anh hả?
– Ối…xí, anh ở đâu chui ra vậy?
– Ờ..Anh đã định đi rồi, nhưng nhớ em quá, anh đi không đành!!
– Xạo!
– Thiệt mà….
Tay tôi mân man làn da mềm mại nõn nà của Thảo. Rồi tôi giơ tay vuốt lên cặp nhũ hoa mêm ấy. Cặp vú cân đối, nhấp nhố sau làn vải mỏng làm tôi thèm đụ. Cặc tôi cuơng lên trong quần, nhìn nồm nộm khó coi làm sao ấy. Tôi ở sau lưng Thảo, tay vòng qua bụng nàng, và bắt đầu nhảy một điệu nhạc chậm. Tôi áp sát lấy Thảo, cu tôi cọ sát với mông và hạ bộ Thảo.