Ngày 19/10/01 7:00am
Ối bà xã ơi,
Bà xã nghi oan cho anh quá, có em là ông xã đâu dám mơ màng đến cô nào nữa. Tên cô Hồng, cô Lan là hai khách hôm qua nhờ anh sản xuất cho họ một số dĩa băng. Hai cô ấy đã trên năm bó, đáng tuổi làm mẹ của ông xã thì ông xã nào dám nghĩ đến, mà bà xã ghen bóng ghen gió không hay chút nào cả. Chiều nay, anh bận việc về trễ phiền bà xã nấu cơm dọn dẹp nhà cửa nhé. Ðừng buồn bà xã nhé, cuối tuần này, anh được nghỉ phép suốt hơn tuần lễ, thế là có dịp chăm lo và ‘thương’ bà xã nhiều hơn nhé! À nè, trên bàn là phần điểm tâm anh mới mua về đó, bảo đảm là bà xã sẽ thích.
Thương, ông xã của em.
*
* *
Hằng ngày, tôi và Thảo đều có viết những mảnh thông điệp cho đối phương. Chúng tôi kể cho nhau nghe những chuyện vui buồn và nhắn nhủ, tâm sự với nhau. Có những buổi tối, khi chúng tôi về tới nhà cùng giờ, chúng tôi hè nhau ra làm một bữa tối thật linh đình. Ðối với tôi, đó thật là những giây phút thần tiên. Bên cạnh người vợ đẹp, được ăn những món ăn đặc sắc do nàng làm, nhâm nhi những ly rượu nàng pha, và hơn nữa, cùng nàng tâm sự đã làm tôi quên hết đi mọi phiền não, bực nhọc sau một ngày dài.
Rồi, vào một ngày thứ sáu, sau khi đi làm về, lòng tôi thật phấn khởi. Sau hôm nay, tôi có một tuần lễ nghĩ phép và thế là tôi có dịp gần gũi Thảo nhiều hơn. Buổi tối hôm đó, sau bữa ăn tối no nê, chúng tôi lục tục về phòng. Khi cửa đóng, tôi choàng hôn lên Thanh Thảo. Tôi hôn thật nồng nàng lên đôi môi anh đào của Thảo. Lưỡi tôi luồn lẫy như con rắn bám dính vào lưỡi Thảo, và như muốn nuốt hết nước miếng thơm tho của Thảo. Chợt, Thanh Thảo khẽ đẩy tôi ra, và nũng nịu trách móc:
– Khoan đã ông tướng, người mình dơ dáy quá, tắm rửa cho sạch đi rồi hãy lên giường!
Tôi bồng cả người Thảo lên, bước vào phòng tắm.
– Hai đứa mình tắm chung cho vui nhe Thảo!