Nghe đến đâu Tuyết Lan thấy xúc động đến đó, nước mắt cô cứ chực tuôn ra nhưng cô phải gắng hết sức để kìm lại. Nàng thấy chú Thái thật vĩ đại trong trái tim mình, một con người giàu tình cảm, một vị Thánh sống trong lòng mình. Càng nghĩ Tuyết Lan càng thấy mình có lỗi với chú và vợ chú. Nàng thấy mình thật yếu đuối, đã để cho con tim lấn át cả lý trí. Nhưng thực lòng nàng yêu chú tha thiết nên đã không ngăn được những ham muốn trong trái tim và bản chất yếu đuối của người phụ nữ sớm gặp những bất hạnh trong cuộc đời. Tuyết Lan đứng ngoài cửa nhà chú, nàng thấy có một người phụ nữ đứng nơi cửa sổ nhìn nàng, tóc tai cô gái rũ rượi và ánh mắt không hồn nhưng miệng lại cứ cười với nàng. Miệng người thiếu phụ cứ lẩm nhẩm nói điều gì đó mà nàng nghe không rõ nhưng Tuyết Lan lại cứ nghĩ rằng người đàn bà đó đang trách mình. Nàng không thể chịu đựng được nữa chạy ù ra khỏi căn hẻm gọi xe chở về nhà. Trên đường về nàng cứ khóc nức nở như một đứa con nít.
Đến gần nhà, nàng bảo anh xe ôm dừng lại, nàng trả tiền rồi đứng ở đầu hẻm tiếp tục khóc. Đợi cho kìm những giọt nước mắt nàng mới chịu về nhà với vẻ bình thản như không có chuyện gì. Chú Thái đang ở nhà chơi với bé LB, nàng cảm ơn chú rồi hối chú mau về lo chuyện nhà. Khi chú đi rồi nàng lại tiếp tục khóc, nàng khóc rất nhiều, khóc cho chính bản thân nàng, cho chú Thái, cho người vợ tội nghiệp của chú. Nàng cứ ngỡ trả đem lại niềm vui cho chú là phần nào đền ơn của chú đã thương yêu giúp đỡ mẹ con nàng, nào ngờ đâu nàng đã hại chú phải có lỗi với người vợ đáng thương của chú. Nàng nhớ lại gương mặt người phụ nữ và cái miệng cứ lẩm bẩm như đang trách tội nàng. Nàng thật xấu hổ và trách mình thật nhiều.