“Em suy nghĩ cho kỹ đi, chị không ép ai, công việc làm hoàn toàn được giữ bí mật và chỉ phục vụ khách nước ngoài. Nếu em muốn làm thì xin ký tên vô tờ giấy cam đoan này, và đây là 300 đô la tiền huê hồng nếu em chấp nhận việc làm”.
“Oh… oh… Chị cho em suy nghĩ vài ngày.”
“Được, em cứ suy nghĩ cho chính chắn đi rồi cho chị biết, nè.. em hảy cầm lấy số tiền này”
“Đạ thôi được rồi, chị cất lại đi, chừng nào em nhận công việc thì em lấy, cám ơn chị.”
Thu cầm tờ cam kết rồi lui ra khỏi văn phòng bà giám đốc. Thu lại đang buồn về vụ chồng mình lén lúc với con sen. Thu suy nghĩ “Nếu không làm, vậy là lại thất nghiệp nữa rồi….không biết mình nên làm hay nên nghỉ”. Cả ngày hôm đó Thu vô cùng hoang man. Hơn nữa mấy chị em làm chung cứ nói thêm vô.
… “Lúc trước tao cũng như nầy… riết rồi quen… không sao đâu”
… “Mầy tưởng thằng chồng mầy chung tình hả…. còn lâu! tao bảo đảm là mầy đi làm, nó ở nhà đi chơi gái rồi…”
… “Ha .. còn thằng chồng tao .. nó không ghen mà còn ủng hộ thêm…ha.. tao cứ đem tiền về cho nó thì nó thích rồi.”
Chiều hôm đó trước khi về, Thu ký tờ giấy cam kết để trên bàn giấy bà giám đốc.
Cả tuần rồi, ngày nào Thu cũng đi làm về thật trể. Thu và Tân không nói chuyện với nhau. Thu ngủ trong phòng, Tân ngủ ghế salon. Còn con sen thì Thu đã cho nó nghỉ việc.
*
* *
Đây là cái hẹn đầu tiên, Thu hồi hộp bấm chuông phòng số 333. Một người Hàn Quốc khoảng 35 tuổi vô cùng đẹp trai và cao lớn. Hắn ta cười rồi lịch sự nói một câu tiếng Anh “Hello, please come in, please…”. Thu cười một cách sợ sệt rồi bước thật nhanh vô phòng như sợ ai thấy. Thu bẻn lẻn ngồi xuống ghế salon. Gả đàn ông dùng anh ngữ hỏi Thu chuyện này nọ, Thu trả lời cho có lệ.