Lòng Quang rộn lên một hạnh phúc tuyệt trần khi nghe bà Nguyệt gọi chàng bằng anh và xưng em. Bà gọi như thế để chuẩn bị cái không khí yêu đương, và cũng để Quang không còn mang mặc cảm là trẻ con đi yêu người lớn. Quang đến khoá cửa, rồi tỏr7 lại từ từ. Trên giường, bà Nguyệt đã kéo tấm chăn xuống khỏi ngực. Mắt Quang hoa lên đôm đốm khi nhìn hai quả đào mơn moon, trắng hồng của bà Nguyệt nhô lên. Chàng đứng lại một giây để ngắm. Nuốt ực nước miếng. Một bàn tay che hạ bộ không cho bà Nguyệt thấy mình đã hứng tình.
Cặp môi bà Nguyệt hé nhỏ, đưa mấy chiếc răng trắng sáng. Mắt bà song lên, trữ tình, mời gọi. Một chân bà co lên, làm cái chăn nhung càng tuột xuống thêm, phơi trần toàn bộ đôi vú đẹp tuyệt trần ra. Quang đến cạnh giường, quỳ xuống. Dáng dấp của một Gentleman khi tỏ tình với giai nhân. Chàng lại đặt một nụ hôn nồng nàn khác lên mu bàn tay bà Nguyệt:
– Chị Nguyệt. Cám ơn chị đã làm mộng của Quang thành sự thật. Quang chỉ sợ tình của Quang không đáp đầy với ơn chị. Sắc đẹp chị làm Quang không ngừng được.
Bà kéo Quang lên nằm úp lên nửa người bà, rồi ôm chặt. Lần đầu tiên, bà nghe những lời tỏ tình vụng dại của cậu bé 17. Mắt bà nhắm để hồn du lâng lâng cõi mây xa. Có thể như thế này chăng? Bà lớn hơn Quang đến gần 21 tuổi. Làm sao buổi sáng nay cuộc đời bà lại ôm một mối tình lạ lùng, chênh vênh tuổi tác đến thế. Quang đang dùng mũi hôn đê mê trán, tóc, má, cổ, lỗ tai bà làm hằng vạn ốc trâu nổi gai khắp người. Mười ngón tay Quang đan vào đầu tóc quăn sum sê phủ trên gương mặt đẹp sầu mộng của bà Nguyệt. Chàng vẫn ngắm say sưa nhan sắc người đàn bà đến tuổi chín mùi. Tuổi của hực lửa, tuổi của bão táp. Tuổi của những cơn mưa dầm mùa đông.
– Nguyệt có cái gì mà anh ngắm lâu thế?
– Không biết. Chỉ biết nó đặc biệt mà những cô gái thường không có. Dung nhan chị quyến rũ, thu hút như nam châm. Hơi thở chị mùi nhãn lồng, mùi mãng cầu… Em muốn ôm hơi thở đó. Có được không?