Bà vừa nói, vừa nhìn thăm dò Nguyệt. Bà biết Nguyệt “meat” Tuấn vì hàm râu. Và Tuấn “mết” Nguyệt vì nhan sắc! Chỉ có Quang thơ ngây, chẳng biết gì. Bàn chân Nguyệt vẫn bị chiếc giày Tuấn đè lên. Càng mạnh hơn. Mắt Tuấn chăm bẳm nhìn Nguyệt. Bà Hải mở bóp, lấy ra một danh thiếp trao cho Nguyệt:
– Số điện thoại của chị đây. Hôm nào rỗi gọi chị. Hai chị em mình đi chơi. Chơi cho đời đỡ tẻ, cưng!
Bà nháy mắt với Nguyệt một cái, rồi cả bốn đứng dậy ra về. Lúc bắt tay, Tuấn thừa cơ hội móc nhẹ bàn tay Nguyệt một cái. Nguyệt mím môi cười sung sướng. Quang lên xe về theo với bà Hải. Tuấn lái một mình. Nguyệt lái một mình.
Bà Hải muốn Quang về với bà là tạo cơ hội cho Nguyệt gặp riêng Tuấn. Cho nên khi chia tay, bà chúc:
– Chúc Nguyệt đêm nay “nằm mơ” gặp tình nhân mới, và muốn gì được nấy! Hết xẩy lắm đấy Nguyệt! Khi xe bà Hải đã khuất, Tuấn cho xe chạy theo xe Nguyệt và chớp đèn mấy lần. Nguyệt tấp vô một quãng vắng. Tuấn tiến lên song song, nói với qua:
– Tìm chỗ đậu, qua đây, Tuấn đưa Nguyệt đi chơi.
Nguyệt như rồng gặp mây, de lại đậu ở bãi xe nhà hàng, xong lên xe Tuấn. Nguyệt thắt lưng an toàn vừa xong, Tuấn kề sát mặt, kéo môi Nguyệt gần lại, hai người ngất ngư, miên man hết mấy phút.
– Anh định đưa Nguyệt đi đâu?
– Tuỳ em. Miễn trên quả đất này là được!
– Một khách sạn được không? Và phải thật sang!
– Chuyện nhỏ thôi! Cảm ơn em đã nhận lời “đi chơi!”
– Cám ơn anh đã đạp giày lên chân em. Em đau lắm mà không dám la. Đáng lý em phải la lớn lắm…
– Lát nữa tha hồ la. La bể phòng cũng còn được.
– Anh sẽ làm gì mà em la?
– Làm điều mà bà Hải mới khen. Anh sợ đêm nay, em sẽ khan tiếng, nói hết được sáng mai.
– Chưa rút kiếm mà đã sợ kẻ thù rơi đầu?
Tuấn gài số, trực chỉ Hyatt Hotel. Từng hai, phòng 209. Hai người lách vào bên trong, Tuấn khoá cử, không cần bật đèn, cả hai ôm nhau, da diết như đã keo sơn với nhau từ ngàn năm.