Bấy giờ, ở Tuấn có cái gì níu chàng lại. Dù bà Biên là mẹ nuôi, chàng vẫn yêu kính như mẹ ruột. Vẫn có biên giới mẹ, con. Chàng cố ghìm cái tò mò của tuổi 16 trước xác thịt, tảng lờ, xem như không biết. Buổi sáng, gặp bà, chàng vẫn làm như đêm qua không có gì xảy ra, trong khi bà Biên hơi ngượng. Hoặc bà cố làm ra “ngượng” cho Tuấn thấy bà đã có cử chỉ hoa tình đêm qua. Một đêm khác, Tuấn cưa mình vì tự nhiên thấy bàn tay mình nằm trên quần của bà Biên thở ra:
– Hứm, mắc cái chứng gì mà không ngủ được vậy nè?
Tuấn vờ ngủ mà cặc thì ngỏng lên như cục đá. Bà Biên hơi chồm dậy. Nhờ ánh trăng, bà thấy cái quần đùi Tuấn vun lên một cục. Bà thèm quá, thèm đến khô môi. Ngoài kia, sóng biển đánh rì rào. Gió từng cơn thổi mát lạnh vào lều vải. Mọi người quanh đó ngáy đều. Bà muốn táo bạo nằm xuống, lại chồm lên. Bà sợ không biết có ai đang rình nhìn bà không.
Bà vờ quơ cái ty cho chạm vào cặc Tuấn để nhìn thăm dò, và cũng để xem con cặc bao lớn. Bất giác có cái gì trong bà, bắt bà táo bạo nắm nhẹ “thằng bé”. Dĩ nhiên là bà phải bóp, nên nghe rõ khúc gân cũng giản nở và giật theo từng động tác của bàn tay bà. Tuấn nghe bà thở mạnh hơn, có lúc đứt quãng Tuấn cũng thèm điên lên được mà phải “đứng lại”. Chàng nghĩ: một “bước” nữa về phía trước là … vô lễ…là thất giáo…là bất hiếu…Nên cứ nằm thừ người ra thế mà thưởng thức quên cả vờ ngáy ngủ cho bà Biên an tâm.