Em nghe có lý đó. Cho nên em phải ra đi dù lòng đau mãnh liệt. Anh cứ yên trí em sẽ chẳng yêu ai ngoài anh. Em trách nhiệm về cuộc thia ly này. Vì lỗi em ngày yêu anh bên đảo không chịu xoá vết “má con”ngay từ đầu. Và đau khổ nhất, chính em cũng mê lối xưng hô đó, nhất là khi chúng mình “gần nhau’, chăn gối với nhau.
Con mình lớn lên, em cũng sẽ nói hết sự thật, có gì phải dấu khi Tuấn với em là người dưng, không máu mủ. Có baby bên cạnh, có lẽ em sẽ đỡ nhớ anh hơn. Chúc anh khoẻ mạnh, học giỏi và hạnh phúc với người khác. Nhớ: là đừng gọi người yêu mới bằng Má.
Hôn anh. Biên
Đọc xong thư, Tuấn điên khùng lên, đập phá hết đồ đạt trong nhà. Đốt hết quần áo và những gì dính đến kỷ niệm của “Má con” anh. Anh dọn lên Santa Ana. Người tình thứ hai của anh lại là một bà già: Bà Hải mẹ Quang. Anh gặp bà Hải chỉ với mục đích được gọi bà là Mom, được làm tình với người lớn tuổi như Mom, được bà Hải xem chàng như con. Rồi đến nay gặp Nguyệt, trẻ trung hơn. Anh tập làm người tình bình thường, nên gọi Nguyệtlà em, xưng anh. Thế mà, cách đây năm phút, khi sướng quá, đang ra Nguyệt lài gào ré lên: “Con ơi, hàm râu của con ác quá. Nó làm tê hết hồn má, hết nửa thân người má hết cuộc đời má…” Mà giọng Nguyệt giống hệt giọng của bà Biên. Nó làm sống dậy con ngạ quỷ súc sinh ở Tuấn, cái giòng oạn luân Thủ Thừa… Nên chàng trườn người lên, cắm cặc vào đụ Nguyệt mà la:
– Con lên đụ má đây. Con sẽ cho hết má đêm nay. Con muốn má phải ra mười lần với con, cho tới sáng.