Nằm dưới, Nguyệt bình tĩnh thưởng thức. Hoàn toàn không biết chất điên trong người Tuấn. Nguyệt lại còn toa rập, la gào thêm những chụ loạn luân như:
– Ừ, tha hồ đụ đi con. Đụ hết sức con, làm soa cho má buông tay, từ giã luôn cõi đời. Cám ơn con!
Như thế thì ai điên? Ai tỉnh đây? Có thể chàng thì điên. Nhưng Nguyệt phải tỉnh chứ. Hay Nguyệt cũng là đứa con mồ côi tại Thủ Thừa, vì sáng nay nàng đã gào lên giống hệt với Quang.
Tuấn đang đụ tàn canh gió lốc với Nguyệt mà lòng lại tưởng mình đang đụ bà má nuôi tên Biên, nên Tuấn nhắm mắt, miệt mài, tận lực. Tuấn nhớ bà Biên quá. Nhớ đến cõi lòng quặn đau từng chặp. Mỗi đàn bà có cái dâm tham trầm, cách biểu lộ cũng khác nhau. Tuấn nhớ bà Biên vì những trận làm tình đầu tiên bên đảo đã ăn sâu vào tiềm thức và tâm khảm Tuấn. Thấy biển là Tuấn thấy bà má nuôi. Nghe gió, nhìn trăng, nhìn ghềnh đá là ở đó có miệng cười, có suối tóc, có đôi vú và chòm lông đen quăn tít rậm rạp của bà Biên.
– Một lát nữa Tuấn ra trong lồn má nhen? Cho má một đứa con. Con má sẽ giống Tuấn khôngkhác chỗ nào.
– Trời ơi là Trời? Tuấn thảng thốt la lên như thế, mồ hôi vã ra khắp người. Chàng trách Trời cay nghiệt cứ bắt chàng phải nhớ má nuôi, nhớ đứa con bụ bẫm, nhớ căn lều, nhớ những đêm làm tình tới sáng ở San Diego.