Sỹ Kiệt giật mình, thầm tự trách mình mấy ngày qua vô ý không hiểu tâm tình của nàng, hắn vội vã thanh minh
– Nàng đừng hiểu lầm. Ta quả thực không dám mạo phạm đến thân thể nàng chứ không có ý khinh miệt gì nàng cả. Sở Băng, nàng phải biết ta rất yêu mến nàng.
Mấy lời đó của Sỹ Kiệt khiến cho ánh mắt của Sở Băng bỗng như sáng lên, nàng biết lòng mình đã thầm yêu hắn, ngưỡng mộ phẩm cách của hắn, chỉ tị hiềm hắn khinh rẻ nàng là kĩ nữ. Tuy nàng vẫn còn là gái trinh, nhưng với quan niệm thời đó, chỉ cần con gái đặt chân vào kĩ viện, sống một ngày trong kĩ viện cũng tức là đã trở thành đĩ điếm rồi. Vì vậy, chẳng thể trách Sở Băng không mang trong lòng sự mặc cảm, nhất là khi nàng rất muốn dâng hiến đời con gái của mình cho Sỹ Kiệt mà hắn lại dửng dưng với nàng như vầy. Đã bao đêm cả hai cùng ngủ một giường trong phòng trọ nhưng đêm nào cũng như đêm nào, Sỹ Kiệt luôn nằm bế khí không mảy may màng tới Sở Băng nằm bên đang bị lửa tình khơi gợi. Nàng là nữ nhân nên cũng có tâm sự muốn được một người đàn ông anh hùng như hắn chiều chuộng là lẽ đương nhiên.
Thực ra thì bản thân Sỹ Kiệy cũng cắn rứt, cũng ham muốn được làm chủ tấm thân ngọc ngà sẵn sàng dâng hiến của nàng, dần dà hắn cảm thấy mình vô cùng quyến luyến nàng. Nhưng hắn biết mình có kẻ thù trước mắt, còn mối nợ máu của cả Thẩm gia mà hắn có trách nhiệm phải báo thù để vong hồn hơn ba mươi người nhà được mãn nguyện. Sỹ Kiệt biết hắn chưa chắc sống được quá thêm một ngày, một tháng hay một năm nữa, hắn không muốn mình làm khổ một người con gái ngây thơ trong trắng như Sở Băng. Hắn tự thấy mình chẳng có quyền gì để cướp đoạt lấy thứ quý giá nhất đời con gái của nàng, Sỹ Kiệt cũng sợ mình đa mang không thể nào toàn tâm chuyện báo thù như trước nữa nếu trót ăn thứ trái cấm đó.
Sỹ Kiệt có thể nghe rõ tiếng nấc nghẹn ngào của Sở Băng, hắn thở dài
– Ta vốn muốn giấu thân phận của mình với nàng, không phải bởi ta không tin tưởng nàng mà bởi ta vốn mang sát nghiệp rất lớn.Mười hai năm trước, khi ta mới tròn mười tuổi thì toàn gia của ta đã bị thảm tử, phụ mẫu cùng ba mươi sáu người khác trong Thẩm gia bị đều tàn sát. Khi toán người mặc đồ dạ hành xông vào nhà ta thì cha ta đã nhờ cửu thúc của ta mang ta chạy trốn, có lẽ cha ta đã biết trước được thảm kịch đó sẽ xảy ra nên muốn ta thoát để bảo toàn tông mạch họ Thẩm.