Khi câu chuyện thầy giáo khoa vừa ngừng là lúc chúng tôi buồn hết sức, vì biết rồi đây chúng tôi sẽ chết vì ít có ai là sống sót ra khỏi cái nơi quỷ quái này. Mà lại không một ai mang ý định tự sát cả do ở dây chúng tôi được đối sử đàng hoàng không bị đánh đập không bị cững ép cũng như bỏ đói và được đi lại tự do. Thấy chúng tôi buồn rầu thầy hỏi ? Các em có muốn nghe tiếp nữa không đây là chuyện vui chứ không phải chuyện buồn đâu. Chúng tôi đã gật đầu đồng ý. Chất giọng nam trầm và ấm áp của thầy khi kể chuyện nghe thật cảm động làm sao ấy, nó có sức lôi cuốn cả 5 đứa chúng tôi lắng nghe tỉ mỉ câu chuyện của thầy Khoa.
Đó là sao một5 năm ngày thầy bị bắt thì được cấp trên khen tặng vì thành tích giảng dạy của mình và cho đi nghỉ mát một chuyến đến đảo “Thiên Đường” . Nơi ấy lần đầu tiên thầy đến làm thầy mê tít cho đến tận ngày nay nó được trang trí thật trang hoàng lộng lẫy. Cảnh vật thì cực kỳ thơ mộng xung quanh mình là những người đẹp thật hấp dẫn mình muốn chọn ai cũng tùy ý miễn là không tranh các cô đã được khách chọn trước. Đã nhất là lúc thầy làm tình một lúc cùng 3 cô gái xinh đẹp tại bãi biển vào buổi tối. Thầy à họ có phải là học trò cũ của thầy không? Không em ả vì đây đâu phải chỉ mình thầy giảng dạy, còn làm tình với học trò cũ thì có nhưng không phải đêm ấy. Con Thúy hỏi một câu làm mỗi người cũng phải sửng sốt trước trước câu hỏi mạnh bạo mà trái hẳn với tính cách của nó. Thầy à thầy có làm tình với bọn em không. Lúc ấy thầy không hề thẹn thùng và trả lời nó có thể lắm chứ nhưng em thì không được, vì thầy còn muốn sống cơ.