Trung thức dậy trong cái mệt mỏi dịu dàng của thể xác được thỏa mãn. Hắn nhìn lên cái đồng hồ cạnh cái đèn ngủ nhỏ, rồi xoay người tìm Mỹ Tiên, nhưng không thấy nàng đâu. Hắn đảo mắt nhìn thì thấy người con gái từ phía ngoài khung cửa sổ bước vào. Nàng không mặc gì trên người. Bước đi mềm mại nhẹ nhàng. Trung vẫn chưa hết sững người vì nét đẹp tự nhiên man dại của người con gái. Mỹ Tiên hình như tự nhiên hơn trong y phục của Eva. Ðột nhiên Trung nhận hiểu bài học đầu tiên trong Sáng Thế Ký của Kinh Thánh. Hắn đã nghe theo lời cám dỗ của Rắn, từ người Nữ. Hắn đã nếm trái táo dục vọng và tôi lỗi. Cái vườn địa đàng Eden trong đó có vợ hắn và các con hắn, trong đó hắn có thể sống trần truồng với vợ hắn, không e ngại không sợ hãi, sẽ không còn như xưa. Hắn sẽ bắt đầu cuộc sống trần thế của Adam khi bị Chúa Trời đuổi ra khỏi vườn địa đàng Eden.
Hắn sững người trong những ý nghĩ đó, mắt hắn vẫn không rời thân thể tuyệt mỹ của người con gái thì tiếng điện thoại reo. Hắn biết là tiếng điện thoại từ cái “cell phone” của hắn. Trung chồm người lục trong túi quần hắn, vẫn còn nằm lẫn với áo quần của cô gái, trên sàn phòng khách sạn. Tiếng Hằng reo vui ở đầu dây bên kia:
– Anh Trung. Ngày mai anh về, schedule không có gì thay đổi phải không?
Em và các con nhớ anh quá…