Trung lướt nhanh máy ngón tay gõ trên bàn chữ của cái laptop. Ðã ba ngày hắn không rời khỏi da thịt có sức thu hút đến chết người của Mỹ Tiên. Cuối cùng hắn cũng thu hết sức để tạm thời về phòng hắn, cái đầu hắn trở lại thói quen phân tích, nhận định tình thế. Hắn “google” về cô gái, cái tên cuả công ty cung cấp “ search engine” trên mạng trở thành phổ thông đến nỗi nó trở thành một động từ thông dụng, hắn gõ nhanh, My Tien Nguyen, World Bank, Viet Nam Office. Hắn thoăn thoắt bấm mở, rồi đột nhiên thở phào. Cái hồ sơ, “profile” của Mỹ Tiên hiện lên trên màn ảnh laptop của hắn. Cô gái không phái là “hàng giả mạo”. Hắn tắt laptop, miệng huýt sáo nhỏ, bước vào phòng tắm. Ngày mai là ngày cô gái hẹn hắn “đi chơi xa”. Hắn hỏi đi đâu thì cô gái nói địa danh “Buôn Mê Thuộc”. Hắn nhớ tên tỉnh này cúa Việt Nam. Cái tên cúa tỉnh lỵ định mạng nhận lãnh cú đánh chí tử dẫn đến sự sụp đổ dây chuyền của cái xứ sở miến Nam nhỏ bé hắn sống trước 1975. Hắn tò mò muốn biết tại sao lại đến Buôn Mê Thuộc, thì Mỹ Tiên chỉ nhìn hắn mắt long lanh, môi cong nũng nịu, hắn nhớ như in giọng Bắc ngọt lịm chết người của cô gái:
– Em có cái biệt thự của ba má em để lại ở đó. Em muốn em và anh xa lánh cõi trần thế, chỉ còn em với anh thôi…