Khi Trung bước vào căn nhà, hắn cảm thấy có cảm giác là lạ, Trung kín đáo đảo mắt một vòng. Phòng khách được trang trí một cách ấm cúng. Bàn ghế, thiết kế ánh sáng, tranh treo tường… mọi thứ đều hài hoà chứng tỏ chủ nhân là người có trình độ và kiến thức trong việc trang trí nhà cửa. Nhưng có cái gì đó Trung nghĩ cũng chưa ra làm hắn đặt dấu hỏi trong đầu. Hắn bước đến cái cửa sổ nhìn ra ngoài, trời đã tối hẳn. Hắn xoay lại thì thấy Mỹ Tiên đang nhìn hắn mĩm cười.
– Anh lạ chỗ phải không? Ðừng lo, khu biệt thự này là của Ba Má em để lại. Ổng bả đang ở Pháp. Gia đình em dùng chỗ này như là chỗ nghỉ hè.
Cô gái bước đến hắn, ôm hắn từ phía sau, da thịt Mỹ Tiên mềm ấm ở phía sau lưng Trung, hắn nghe cô gái thầm thì bên tai:
– Anh đi tắm cho khoẻ.
Trung bước theo Mỹ Tiên đi xuyên qua cái hành lang, rồi tiến vào cái phòng ngủ rộng. Hắn hơi khựng lại khi thấy bóng hắn và Mỹ Tiên khắp nơi, trên bốn vách tường trong ánh đèn dịu dàng tóa sáng. Hắn phác giác thì ra tường phòng ngủ gắn gương phản chiếu cả tứ phía. Ðột nhiên Trung tìm ra câu trả lời cho cái thắc mắc trong đầu hắn khi hắn mới bước vào căn nhà: Hắn có cái cảm giác bước vào một căn nhà hoang, hoặc một căn nhà không có người ở. Trung biết nhận định của hắn không sai. Bởi lẽ thông thường căn nhà nào cũng có cái mùi hương của nó. Cái mùi của chủ nhân, cái ấm cúng của hơi người. Hắn vào nhiều nhà người Việt đồng hương, nhiều khi đó là cái mùi nước mắm bất hủ rất Việt Nam của quê hương cũ cuả hắn. Nhà nào cũng có cái mùi đặc thù, nhưng căn biệt thự này không hề có mùi gì. Căn nhà thiếu cái hồn, cái ấm cúng, cái mùi… để mọi người vẫn thường gọi là “home, sweet home”. Căn nhà đầy dẫy vật trang trí nhưng lạ lùng Trung cảm thấy lạnh tanh, trống vắng.