Tiếng thét mà Trung nghe thấy không phải là của hắn, mà là tiếng rú lanh lãnh cúa một người con gái. Trung nghe rõ từ miệng hắn phát ra. Nhưng cái lý do hắn hoảng hốt và rú lên là vì người mà hắn nhìn thấy trong gương không phài là hắn mà là một người con gái, với vú căng tròn, đùi thon dài.
– Jesus, I’m out of my mind.
Trung nghĩ trong đầu. Hắn định ngồi dậy, nhưng nhận ra hắn không còn một chút hơi sức. Người hắn mềm oặt như cọng bún. Trung vận hết sức lực, lần này hắn xoay nghiêng người được trên giường, hắn định thần nhìn lại trong gương. Hắn há hốc miệng không tin ở mắt mình, nhưng cô gái trong gương cũng đang há miệng trong ngạc nhiên.
– It’s me. It’s me. I’m a girl?
Trung hét to, hắn thấy tối tăm mặt mũi, rồi không gian trở thành đen ngòm. Trung ngất xỉu.
Khi Trung tỉnh lại, hắn thấy môt bàn tay đang vuốt trên trán hắn, trên tóc hắn. Trung mở mắt nhìn, thì một lần nữa hắn không thể tin ở mắt hắn. Bởi lẽ người đang ngồi đó là hắn bằng xương bằng thịt. Hắn nghe giọng cúa hắn, trầm tĩnh:
– Ðừng ngạc nhiên, từ từ anh sẽ hiểu. Anh cứ ở đây nghỉ ngơi. Khoảng ba ngày thì anh sẽ phục hồi được sức lực. Trong nhà ăn có cái thư tôi để lại, anh sẽ hiểu tất cả mọi chuyện xảy ra. Bây giờ tôi phải đi kẻo trễ chuyến bay.