Vậy mà bây giờ Trung đang chạy theo chân một cô gái, ngu ngơ như một cậu con trai mới lớn lần đầu thấy một cô gái đẹp. Trung lắc đầu, sửa lại chiếc cà vạt trên cổ. Hắn nhìn đồng hồ, rồi gọi taxi. Cuộc hẹn với một tay chuyên cung cấp “programmer” còn khoản ba mươi phút mới tới giờ hẹn. Hình ảnh cô gái với chiếc vòng con rắn đỏ vẫn lẩn quẫn trong đầu Trung. Cho đến tối. Trung xuống ngối ở bar rượu của khách sạn. Trong ánh đèn dịu mờ, ly rươu chát đò trên tay, Trung nhắm mắt thả lỏng tư tưởng, tìm một chút thoải mái sau một ngày nóng bức ở ngoài đường xá chợ vỡ của Sài Gòn. Ðến lúc Trung mở mắt thì một giọng nữ êm như nhung thoáng bên tai hắn:
– Hello, May I share with you your dream?
Trung như muốn nín thở. Cô gái mà hắn chạy theo buổi sáng đang ngồi bên cạnh hắn tự lúc nào. Chiếc áo ngắn trẻ trung bằng lụa trắng lả lơi trên gò ngực. Con mắt kinh nghiệm của Trung cho biết cô gái không mang gì hết dưới làn luạ mỏng. Hai núm vú nhỏ kiêu hãnh vươn cao, khiêu khích. Và hai con mắt rắn ẩn hiện giứa hai gò vú. Hắn không thể lầm người. Hắn xoay người, ngầm hít một hơi thở sâu, để lấy lại phong độ, và mĩm cười:
– Sure. How do you know I’m dreaming? But anyway, are you Vietnamese?
Trung hơi dừng lại chờ câu trả lời. Cô gái mĩm cười:
– Yes, I am. How about you?
Trung xòe tay:
– Tôi tên Trung, hân hạnh được quen với một cô gái đẹp nhất nướcViệt Nam.
Trung nghe tiếng cười trong trẻo, dòn vỡ từ cô gái, rồi cái bắt tay dịu dàng của cô gái:
– Em tên Mỹ Tiên. Anh giỏi nịnh đầm lắm phải không?
– Không, tôi nói thật. Tôi bị mất hồn kể từ lúc sáng gặp Mỹ Tiên ở thang máy….
Trung lại nghe chuỗi cười như pha lê vỡ. Môi cô gái cong nũng nịu:
– Anh này, cứ mãi tán tỉnh.