Cô gái rút tấm danh thiếp, viết nhanh, rồi dúi vào tay Trung. Không đợi Trung trả lời, cô bước về phía cửa bar rượu. Trung nhìn theo bờ mông tròn, cặp đùi thon dài, bờ tóc đen dài óng ả tung tăng theo nhịp bước của cô gái. Hắn ngẩn ngơ nhìn theo rồi nhìn xuống tay. Trên tay Trung là cái thẻ khách sạn để mở cửa phòng, và tấm danh thiếp. Trung đưa lên tầm mắt. Trên tấm danh thiếp, dưới logo và địa chỉ văn phòng ở Việt Nam của World Bank, hắn đọc:
My Tien Nguyen
Project Manager
Kế bên là con số, viết tay,10350. Phòng Trung là 10250. Cùng tầng khách sạn, Không xa phòng mình, cái đầu Trung tính tóan nhanh hơn máy điện tử. Hắn lướt nhanh trên những khả năng bị lừa gạt, bị gài bẫy. Ngày về Mỹ. Công việc đã thực hiện được. Công việc còn lại. Công việc trước mắt….Hắn nhìn xuống cáí thẻ và con số. Hắn cảm thấy nóng ở vai, chỗ cô gái dựa vú vào lúc nảy. Hai gò vú tròn, đôi núm vú hồng… Trung rút ví trả tiền, rồi bước nhanh về phía thang máy.
*
* *
Khi ở trong thang máy, Trung bỗng bình tĩnh trở lại. Hắn nghĩ tới Hằng, vợ hắn, ở Los với hai đứa con gái dễ thương của hắn. Trung vốn gốc Công giáo ngoan đạo. Chúa nhật nào hắn cũng đưa vợ con đi nhà thờ Các Thánh Tử Ðạo Việt Nam cách nhà hắn không xa lắm. Hắn gặp Hằng rồi làm đám cưới cũng ở nhà thờ này. Hằng cũng từ Sài Gòn vượt biển tìm tự do và đến Mỹ nhờ sự bảo lãnh của người chị ruột. Hằng đẹp hiền, dễ thương, và điều quan trọng nhất là Hằng yêu hắn. Ðột nhiên hắn cảm thấy hắn đang sắp sửa bị cám dỗ vào hành động tội lỗi, đối với Hằng, với các con của hắn. Hắn lầm bầm trong miệng:
– Jesus Christ.