Sau đó, cứ thứ ba và thứ bảy tôi và David lại làm tình cùng nhau. Lúc ở trường, chúng tôi vẫn là thầy trò, nhưng trên giường thì hai chúng tôi thực sự và một cặp tình nhân nóng bỏng. Nhưng không lâu sau, David quyết định ngưng dạy học và trở về nhà của anh ấy, cách nơi tôi ở mấy mươi ngàn cây số. Bố anh ấy sắp qua đời và anh phải về trông coi nông trại của nhà mình. Chúng tôi nói lời chia tay thật buồn thảm. Tất nhiên vài mươi ngàn cây số không hẳn xa gì, và tôi giữ thói quen cứ khoảng tháng 7 hàng năm là thu xếp một tuần để đến và làm tình với anh ấy.
hưng tôi xin phép ngưng kể về mối tình đầu của tôi. Hiện giờ tôi đã bước đi được nửa quãng đời của mình. Và tôi phải nói rằng, David không phải là người mà tôi yêu nhất. Người thật sự tôi yêu và không thể nào quên là Trisan, người bạn thân nhất của tôi trong quân ngũ.
Tốt nghiệp trung học xong là tôi vào quân ngũ. Ngày ngày tập luyện và sống trong kỷ luật làm tôi trưởng thành và người lớn hẳn ra. Tôi đã có được những cơ bắp rắn rỏi mà tôi hằn mơ ước. Nhưng điều làm tôi thích thú nhất là được làm quen với bao nhiêu cậu bạn sàng sàng tuổi tôi. Tôi chắc chắn rằng trong các người lính ở đó không thiếu người như tôi. Tôi mấy lần bắt gặp họ trong phòng tắm tập thể. Họ đã nhìn tôi bằng cặp mắt thèm khát, và họ cố tình tự mò cu của họ để thu hút tôi. Nhưng tôi chẳng thèm quan tâm vì tôi đã tìm được đối tượng cho mình. Tôi đặc biệt chú ý đến Trisan, người cùng phòng ngủ với tôi. Hắn cũng vừa 18 tuổi, và trước cả tôi, hắn đã có một thân hình hết sức lực lưỡng. Tôi đã thèm hắn chảy cả dãi khi lần đầu tiên thấy hắn thay đồ trước mặt tôi. Tôi đã tính một dịp thuận tiện nào đó sẽ mồi chài hắn. Nhưng nhanh chóng tôi nhận ra rằng hắn rất đàn ông và đã có một cô bồ chờ đợi ở quê nhà. Bạn biết rồi đó. Dù thật sự rất yêu Trisan nhưng tôi không thể thổ lộ. Hắn nhanh chóng thành người bạn thân nhất của tôi và tôi không muốn vì một chút lạc thú mà đánh mất tình bạn của mình.
Mấy lần đơn vị mở party, tôi thoái thác ở nhà và lục lọi đồ đạc hắn, xem những bước thư tình hắn và cô bạn gái gửi cho nhau. Hắn có thói quen viết nháp các bức thư rồi mới viết đàng hoàng và gửi. Thế nên tôi đọc được tất cả. Nào là lời tâm tình, lời hứa hẹn, và trong mỗi lá thư hắn đều có nói đến tôi, như một người bạn chân chính, và vì thế mà tôi càng ngăn mình giữ khoảng cách với hắn. Thế nhưng càng lúc tôi càng yêu hắn, say mê hắn đến điên cuồng. Mấy lần không ngăn được mình, tôi chạy lại chỗ giường hắn và hôn nhẹ lên má hắn lúc hắn đang ngủ. Nhưng tất cả chỉ có thế. Tôi đã đau khổ và sống như thế suốt một năm trời.
Kết thúc năm thứ nhất, hắn xin xuất ngũ và cưới vợ. Trước khi đi hắn cho tôi hết mấy quà tặng mà bạn bè và cấp trên tặng coi như quà cưới. Hắn còn xin tôi một tấm hình cùng địa chỉ, và năn nỉ tôi hãy giữ liên lạc với hắn vì hắn không muốn mất một người bạn “vừa đẹp trai vừa tuyệt vời như tôi”. Khi nghe câu nói đó, tôi cũng linh cảm, trong hắn có một phần giống tôi. Nhưng muốn bạn mình sẽ có một cuộc sống gia đình hạnh phúc nên tôi đã ngăn mình không nhảy bổ vào giường Trisan mà hôn hắn và đụ hắn.
Một năm sau đó thì tôi cũng xuất ngũ. Tôi tham gia vào một khoá học về vi tính và hai năm sau thì làm chủ một công ty nhỏ. Tôi vẫn luôn giữ liên lạc với Trisan cho tới khi, hình như là vậy, tôi và hắn cùng chuyển nơi làm việc và nơi ở cùng lúc. Tôi mất liên lạc với hắn từ đó.
Năm 25 tuổi tôi cưới vợ cho bố mẹ vui lòng. Tôi muốn tìm được khoái cảm khi làm tình với vợ mình, nhưng thực sự tôi không thành công lắm. Vợ tôi rất hưng phấn nhưng tôi thì không lúc nào là không nghĩ đến việc tiếp tục làm tình với những người cùng giới. Ngay cả khi vợ tôi mang thai, tôi cũng chưa dứt hẳn ý nghĩ sẽ sống thật với bản thân mình. Số phận cũng không muốn để tôi yên. Một tai nạn thảm khốc đã cướp bố mẹ tôi cùng vợ và đứa trẻ chưa chào đời. Năm 27 tuổi là lúc tôi bắt đầu sống thật với bản thân mình, tôi bắt đầu tìm lại thói quen ve vãn và làm tình với vài chàng trai thanh lịch. Nhưng tôi che dấu khéo đến nỗi suốt 10 năm qua, hàng xóm, bà con và đồng nghiệp cứ nghĩ rằng vì tôi chưa quên được vợ mình nên vẫn còn “cô độc”.
Trong suốt 10 năm đó, ngoài David – thầy giáo của tôi, tôi còn quan hệ với hai chàng trai khác. Một người cùng công ty với tôi (cả tôi và cậu ta đều che dấu việc mình là đồng tính) và một người là bà con xa của tôi. Nhưng việc làm tình không được thường xuyên lắm. Tôi dành cho David 1 tuần, cho cậu em bà con xa 1 tuần trong một năm. Còn anh bạn đồng nghiệp, nhất là sau khi cậu ấy chuyển công ty, chúng tôi chẳng còn gặp nhau nữa.
Tong suốt 10 năm đó, tôi chưa bao giờ quên được Trisan. Nụ cười, khuôn mặt điển trai, thân hình lực lưỡng của hắn luôn theo đuổi tôi, nhưng tôi không tài nào tìm ra hắn. Cứ năm sáu ngày là tôi lại mơ thấy hắn và sau đó thì tôi thủ dâm như điên. Tôi cũng nghĩ đến việc tìm lại Trisan trên mạng, nhưng kể từ lần cuối tôi tìm đến giờ là đã một năm tròn nhưng vẫn bặt vô âm tính.
Thế mà chúa trời lại run rủi cho phép tôi gặp lại cậu ấy. Bất ngờ làm sao. Khi tôi đi thuyết giảng về mô hình kinh tế vi tính mới ở LA thì bắt gặp một cậu trai trẻ giống Trisan như tạc. Cái cách cậu ấy nhìn tôi, cái cách cậu ấy cười, những dấu hiệu đó không thể lẫn vào đâu được. Sau buổi thuyết trình, tôi đang loay hoay tìm cách lại gần bắt chuyện thì chính cậu trai trẻ ấy lại chạy bổ đến bắt tay tôi, và hỏi ngay tôi có từng nhập ngũ chung với ai có tên Trisan hay không. Lạy chúa. Cũng nhờ bức hình tôi đã cho Trisan trước ngày hắn rời quân ngũ mà giờ đây, con trai hắn – cái cậu trai trẻ ấy – nhận ra được tôi.
Tôi phải đi thuyết giảng tiếp ở một số bang khác nên không thể đến nhà Trisan thăm hắn. Thế nhưng tôi cũng kịp hỏi địa chỉ và tối hôm đó, tôi và hắn đã chat với nhau. Tôi nói với Trisan là tôi nhớ hắn, tôi muốn đến thăm hắn và cũng không giấu việc tôi là gay. Tôi hỏi hắn có gì bất tiện không khi tôi là gay thì hắn bảo, hắn đã hỏi cả nhà và tất cả cho rằng điều đó là ổn. Bạn có biết là chúng tôi đã trò chuyện với nhau hơn bốn tiếng đồng hồ. Chúng tôi kể cho nhau mọi thứ, nói với nhau rằng chúng tôi rất nhớ nhau. Thậm chí hắn còn nói là bây giờ mà hắn gặp được tôi thì hắn sẽ ôm chầm lấy tôi và chẳng ngại ngùng gì, hắn sẽ hôn tôi. Còn tôi thì kể cho hắn nghe về bi kịch gia đình mình, nói rằng tôi đang rất cô đơn, đang muốn có một vòng tay âu yếm và an ủi trong lúc khó khăn và thất vọng. Trisan nói rằng hắn rất tiếc, vì hiện giờ hắn đã có một gia đình hết sức hạnh phúc nên hắn không thể làm điều đó cho tôi, mặc dù hắn rất muốn. Chao ôi, tôi đã sung sướng biết chừng nào khi đọc được những điều đó. Và khi hắn mời tôi đến nhà hắn chơi thì tôi đã không kìm được mình mà nhảy cẫng lên. Ngay tối đó, tôi đặt ngay vé máy bay và thu xếp để đến với gia đình hắn.