– À cô bé đây rồi..Đi đâu mà bỏ bạn Tân một mình vậy nhỏ?
– Ui chào em phải đi tiếp đãi bạn bè thay cho ông tướng Thầy Ba chứ còn đi mô được…Mời cả đống bạn tới rồi biến mất tăm mất tích..không biết nơi mô…Chi dị rứa không biết nữa!
Giọng nói và nét mặt Văn Trì lạnh tanh nhưng dường như chị Phương không chú ý. Chị cười em có thử gọi điện thoại di động của anh không? Có cần chị giúp không? Khi chị Đạm Phương thoăn thoắt đi lại chổ đặt máy điện thoại gần bộ sofa bọc da màu đen, Văn Trì lè lưỡi đảm đang dữ a….vì chàng thiếp đã hiếu nam, dạy con đèn sách thiếp làm phụ thân…Không biết ốt dột..Trơ ơi là trơ…! Tôi thót bụng vì câu thơ trong Chinh phụ Ngâm nhỏ Văn đã dùng. Vậy có nghĩa chị Đạm là….Tôi buột miệng cái thắc mắc của mình. Văn Trì chu mỏ ôi hơi mô Tân thắc mắc cho mệt hỉ…ông tướng nhà mình thì thuộc hạng hào hoa đạo tặc..cứ thay đào đổi bạn gái xoành xoạch như thay cra-vát mổi ngày thôi…Cha mạ còn phải kêu Trời nữa nói chi ai…Hừm chịu hạ phàm..chịu hiện thân rồi kia..!
Tiếng ồn ào lời hoan hô lẩn vỗ tay như lượn sóng nhỏ lan đầy ngoài sân. Tôi chớp mắt nghỉ anh Thắng chắc được lòng bạn bè ghê lắm. Chị Đạm Phương đi tới kéo tôi và Văn Trì ra mà đả đão anh chàng đi hai em…phãi có cái bánh kem đây cho chị em mình ném cho bạn bè ném cho bõ ghét…! Cái lưỡi hồng hồng, nhòn nhọn của Văn Trì được dịp lè ra sau lưng chị Đạm.
Bữa tiệc vui ghê ồn ghê và anh Thắng đúng là một “vai chánh”, cây đinh trong chiều nầy. Tiếng réo tên anh nghe đầy tai luôn. Anh hôn nhẹ lên má chị Đạm Phương và quay sang nhắc Văn Trì lên xoay một vòng ô Trời cô công chúa, cô tiên nơi mô mà hiện ra bày tiệc cho tui đây..cảm động ghê..vui ghê…cám ơn nghe tiên nương nghe công chúa áo hồng…Má Văn Trì đỏ au hai mắt chớp chớp miệng cười như mếu. À tôi hiểu tim đen con nhỏ nầy rồi. Hiểu vì sao nó cứ đem ông anh ra dè bĩu công kích. Và quay sang tôi anh cười đẹp như một mặt trời (ôi hàm răng trắng và bóng người nổi bật trên đôi môi màu thịt tươi) vỗ nhẹ tay lên má chào tên bạn nhỏ..cám ơn bạn đã tới với tôi..!
” con đường trong một tình cờ
dưới hàng hoa tím, mưa mờ mờ bay
nụ cười trìu mến môi ai
trong ta bỗng thấy..ô hay nắng vàng! ”
Bài thơ đọc trong một tờ báo học trò bỗng hiện lên chiếu đúng vào tâm trạng tôi, lúc nầy. Buỗi chiều đang chìm xuống chuẩn bị cho đêm nhưng tôi lại thấy như một bình minh hực hở mặt trời. Mặt trời là nụ cười anh Thắng và tia nắng là bàn tay anh chạm vào má tôi làm ấm cả lên. Nên mặt tôi đỏ au không thua gì Văn Trì đâu, nên tôi luống cuống cúi đầu dấu diếm. Lúc đó bạn bè ùa tới lao nhao hỏi tội, bắt đền..v..v..như một lươn sóng đẩy dạt tôi và nhỏ em ra khỏi chổ anh Thắng. Chị Đạm Phương còn trụ lại nhờ bàn tay anh nắm chặc. Văn Trì tức tối:
– Cà chớn…Vô duyên bảy đời chưa hết vô duyên hỉ….Ngó y như đón mẹ đi xa về….Thấy mà ghét…!
Tôi cũng muốn giận nhưng cái bụng đã réo lên đòi nén đầy thức ăn chứ đừng nén cơn giận và “yêu..anh lòng chợt từ bi bất ngờ..” nên dỗ Văn thôi kệ họ..giờ tui với Văn đi đớp cho no bụng đi…Đói muốn xĩu rồi đó..Văn Trì cũng nuốt giận ừ hỉ..tụi mình đi lấy thức ăn đi lựa món ngon thời hết cho bọn khỉ Tàu đó thời món dỡ cho biết thân..Khỉ gió!
Gắp cho Văn môt gắp gỏi sứa tôi chợt nhớ ..Ùa hai bác đâu không thấy hả Văn? Ô ba mạ mình đi công tác nước ngoài hai tuần rồi…cuối tháng ni mới về lận! Vậy buổi tiệc hôm nay..? À à mình với mụ cô bà Đạm Phương đứng ra tổ chức cho ảnh đó hỉ…Mệ Nội ngoài nớ gởi tiền vô cho đó..Ui chao mình định bí mật quân sự cho tới giờ cuối ai dè chị bếp làm bật mí hết trơn…Bực rứa thê! Tôi chớp mắt bạn thương anh mình ghê..tổ chức to bề bề như cái lể hỏi không bằng…Văn hảnh diện tại mệ Nội biểu như rứa mờ…Mệ nói ôn đang khó ở khôn vô được ba me lại đi xa một năm có một lần thôi con gái cố làm cho to, cho rềnh rang cho thằng hai hắn vui lòng hỉ…Ngoan rồi ôn mệ thương..có thiếu hụt cứ gọi ra ôn mệ gửi thêm cho đừng sợ hỉ. Tân thời thử món ni xem bánh nậm đó…món quê hương ngoài nớ của Văn đó..món ni nữa bánh lọc trần..à đây lại là món tủ của ông tướng Thầy Ba nì…nem chua Huế…cứ cách hôm mạ lại nhắc chị bếp gói cho ba với ông tướng uống bia…Chị Đạm Phương đề nghị thêm món bánh bèo nhưng e mùi nước mắm nồng quá thiên hạ hết hồn thì nguy..! Tôi trầm trồ chị bếp nhà Văn khéo ghê nơi..! Dỉ nhiên chị là dân Huế mà…gia đình mấy đời nấu ăn cho nhà mình lận…Hồi ôn cố của Văn còn làm quan trong triều lận…Tôi nghỉ tới cái họ dài ngoằn của con nhỏ bạn : Tânền Tôn Nữ Văn Trì và gọn lỏn của ông anh Bữu Thắng! Dòng hoàng tộc tên họ rắc rối dữ. Văn Trì lôi tôi lại chổ cái xích đu phía trên treo hàng đèn lồng giấy xanh đỏ vàng tới ni ngồi ăn cho khoẻ chân hỉ…Nhớ để bụng còn món chè đậu Văn nữa nghe…và cái bánh kem ba tầng công trình của mụ cô bà Đạm Phương nũa..!
Bây giờ “luồng sóng” đang tũa vào dãy bàn bày thức ăn làm tung tóe những tiếng cười nói kêu gọi chí choé. Những dãy đèn lồng tạo màu sắc mờ ão thiệt nên thơ cộng thêm tiếng nhạc nhẹ từ trong phòng khách đưa ra làm khung cảnh như trong một cuốn phim nào chứ không có thật ngoài đời. Chị Đạm Phương đang hướng dẩn người nhà tiếp thêm món ăn, đi đi lại lại thoăn thoắt. Anh Thắng tìm ra tôi và Văn Trì :
– Biết ngay Hồng tiên nương sẽ trốn nơi nì mà…Tân nè “cõi riêng” của nàng là đây nghe…vui cũng ra đây..buồn cũng ra đây. ba cho kẹo trốn ra đây ngậm ….bị me cho ăn roi cũng trốn ra đây mà “..khóc lẻ loi một mình “..
– Ghét ghê khi không khai hết cTânện người ta ra….Dị bất chết luôn à!
– Dị chi mà dị..trước sau gì Tân cũng biết hết thôi..Đúng không hả Tân..?
Tôi mải mê nhìn anh Thắng. Tối nay ngó anh thật cách biệt thật không giống những người đang hiện diện. Áo thun Polo trắng ngắn tay bõ ra ngoài. Quần jean xanh bạc mốc hai gối và chân mang đôi Nike trắng. Thắng tách rời hẳn những cổ cồn những cra-vát thậm chí cã những bộ vét-tong của những người bạn trong buổi tiệc. Và ly rượu cầm hờ hững trên tay khiến anh có nét lãng đãng phiêu bồng như một lời nhạc nào tôi bổng nhớ “…có những mùa hoa ngạt ngào hương muôn hoa…có chàng phiêu lãng..ôm đàn tới giữa đời…”. Ôi nụ cười sảng khoái tự nhiên của anh sao tôi…yêu lắm thế.
– À ba người trốn ra đây…Tôi đã tìm được rồi nghe…
Chị Đạm Hương rạng rở đi tới. Nền áo của chị cứ khiến tôi tưởng tới một bầu trời đêm nạm đầy sao. Lấp lánh. Chị đút vào miệng anh Thắng một nĩa thức ăn và làm bộ cau mày:
– Anh vẫn chưa thay đổi quần áo à….Lập dị vừa thôi bạn…Đừng để mọi người cả em và hai nhỏ nầy phãi quê nghe..Toàn là vai phụ mà ăn vận long trọng trong khi vai chính lại đơn giản như vậy..!
Thắng kề ly rượu lên môi chị Đạm cũng làm bộ nhăn nhó:
– Thôi mà..Suốt tuần trong văn phòng cứ ăn vận tề chỉnh bây giờ lại chỉnh tề nữa anh sẽ chết mất…!
– Chịu khó đi màn sẽ hạ vài giờ nữa thôi mà…Chiều em đi nhé anh…!
Lúc đó một bà đứng tuổi hiện ra Thắng ơi Văn ơi có ba mẹ gọi về muốn gặp hai con kìa! Cám ơn vú…mau mau tiên nương ơi mau gặp ba mẹ…Thắng vừa nói vừa ẳm xốc Văn Trì lên phăng phăng chạy vô nhà. Đạm Phương lắc đầu nắm tay tôi đi vào với chị đi Tân!