Lúc tàn tiệc mọi người điều được một go’i quà nhỏ với lới dặn chỉ mở ra khi rời khỏi chổ vui. Thắng và Đạm Phương đứng bắt tay từ giả từng người nơi cổng khiến tôi liên tưởng tới tân lang và tân giai nhân tiển chân khách đến dự ngày hôn lể. Văn Trì dường như cũng không vui với hình ảnh nầy con nhỏ chào tôi rồi buồn bã bỏ lên lầu. Tôi đứng yên lặng bên chiếc xích đu chờ người cuối cùng ra cổng. Thắng ngạc nhiên ủa Văn Trì đâu rồi không tiển Tân à? Tôi nói Văn hô mệt nên về phòng rồi và nắm chặc bàn tay cứng cáp của anh -bàn tay khi nãy lướt trên phím ngà như đùa giởn trêu chọc âm thanh khiến như cả phòng điều nín thở mà thưởng thức- lí nhí chúc sinh nhật vui vẻ. Thắng bóp tay tôi cám ơn nghe anh bạn nhỏ và ra về cẩn thận.
Gói quà chỉ là cái kẹo sô-cô-la hình con bear nhưng kèm theo tờ giấy nhỏ ” Chúc mừng bạn đã là một trong mười người được mời tham dự cTânến đi biển vào cuối tháng nầy vào ngày…tháng…nam…Xin tụ họp tại biệt thự Thanh Tùng vào lúc bảy giờ ba mươi sáng. Ký tên: Bữu Thắng” Còn những hai tuần nhưng tôi không ngủ được đêm nay dù khi nảy đã uống tới hai ly champagne đầy. Tôi lăn trở với những tưởng tượng về cTânến đi chơi sắp tới. Đi với Thắng ra biển.
Sáng tới trường gặp Văn Trì, con nhỏ mở lớn mắt như muốn hỏi. Tôi cười banh miệng (quên cả giử gìn) gật gật đầu. Mặt Văn Trì tươi lên hai má (có phải không) ửng hồng. Việt bắt được “quả tang” ê ê có gì mà nháy nhó nhau vậy mày…à quên bạn..? Tôi làm bộ để tránh cTânện cứ cứ mày tao hoài..chán ghê đi..Ừ thôi xin lổi nhưng có cTânện gì mà “em” đa’ lông nheo với con bà cô đó vậy..Tán tình nhau à..? Ca’m ơn hồi chuông vào học giúp tôi tránh được câu trã lời. Chỉ bấu cho Việt một cái vô tay làm thằng quái suýt xoa kêu đau.
Nhìn vẻ hớn hở của Việt lòng tôi chợt chùng xuống. Kể từ đêm đó Việt thay đổi hẳn, vui vẻ và càng quấn qúit tôi hơn. Nhưng trong lòng tôi Việt chỉ đứng nơi vị trí một đứa bạn thật thân chứ không là người..yêu. Đêm đó chỉ Thắng vì tôi bị xác thịt thân thể Việt lôi cuốn chứ không trao thân vì tình yêu. Nên mấy lần sau Việt có ý muốn tới nhà ngủ chung nữa nhưng tôi luôn tìm cách từ chối. Dù vẫn còn run động mổi khi ngắm trộm thân hình khoẻ mạnh căng tràn sức sống của thằng bạn trai.
Bây giờ trong tôi choa’ng ngợp duy nhứt hình ảnh của chàng trai “đàng ngoài” mang tên Bưũ Thắng với dáng dấp phiêu lãng với nét nghệ sĩ vô cùng khi ngồi trước cổ dương cầm. Và nhứt là nụ cười với đôi môi đỏ và hàng răng trắng. Nụ cười cứ khiến tôi nhìn ấm như một tia nắng mới. Việt làm tôi trở lại hiện tại vi mẩu giấy vo tròn bún qua ” Chiều thứ sáu “anh” tới rước “em” đi bơi. Không được lắc đầu Ok “. Tôi toan ngó sang trừng mắt nhưng nhìn vẻ chờ đợi hí hửng của Việt bổng thấy tội nên đành gật đầu. Thế nào tên quái không tìm cách để ngủ lại..tôi chợt rùn mình và mọc gai khi nhớ lại cảm giác của buổi tối thứ sáu đã qua. Ôi cái cảm giác vừa đau đớn vừa sung sướng trộn xoắn lại khiến tôi cắn môi ứa nước mắt, hai tay bấu chặt tấm khăn trãi giường, lúc cái dương vật mạnh mẻ của Việt đâm sâu vào..hậu môn rồi bắt đầu nắc. Khi mau khi chậm. Sau khi xuất tinh thằng quái đã đỗ ập lên thân thể tôi rên rỉ trời trời…đụ con gái chắc cũng sướng như vầy là cùng…Tôi hiểu Việt chỉ là một đứa con trai bình thường khoẻ mạnh và cTânện làm tình với tôi là do bị kích thích lẩn với sự tò mò muốn khám phá của tuổi mới lớn đang vô cùng sung sức. Chờ đợi để bung trào!
Thứ sáu, buổi chiều khi chở nhau đi tôi đề nghị tới một hồ bơi khác lần trước. Việt không thắc mắc đồng ý liền. Nếu nó biết tôi đang co’ mục đích gì không hiểu còn vui còn hát “liên khúc” bằng giọng ca ồm ồm như ểnh ương sau mổi cơn mưa không. “Tìm anh như thể tìm chim. Chim bay biển bắc em tìm biển đông. Tìm biển đông thấy lông con chim nhạn. Tìm biển cạn thấy đàn chim bay..” Tâm trạng tôi lúc nầy là vậy. Biết rằng tôi có thể tìm tới Thanh Tùng và sẽ gặp Thắng nhưng tôi không muốn tạo thêm nhiều hiểu lầm nữa. Với Việt là đủ rồi và dù sao hắn không hề yêu tôi chỉ gần gủi xác thịt. Còn Văn Trì thì khác. Và không chỉ con nhỏ, tôi biết thừa là anh Thắng cũng hiểu lầm như vậy. Tôi đang có tình cảm với em gái anh.
Việt hứng chí vì nụ cười của con nhỏ mặc áo tắm in hoa đen đỏ đang ngồi đong đưa chân ăn cà-rem, nên lội đùng đùng như đang bị sấu rượt. Tôi bỏ lên tìm một cái ghế nằm ngó trời. Buổi chiều thật trong thật xanh và cao. Tôi mơ màng nghỉ tới bầu trời Vũng Tàu vào cuối tuần tới. Hy vọnng cũng đẹp cũng xanh cao như hôm nay. Việt leo lên cầu nhảy làm bộ ơi ới gọi tôi để gây chú ý cho con nhỏ ăn cà-rem rồi phóng thẳng xuống với tư thế phải công nhận là đẹp. Thằng quái trồi đầu lên phun nước phì phì và banh miệng cười. Tôi chợt nhớ câu nói của Văn Trì “chơi nổi lấy tiếng ngu” nên cũng phì cười. Việt khoái chí phóng mình xoãi tay lội. Thảo nào thằng quái có thân hình vô cùng bắt mắt.
– Hé-lô…Tân..y y y…ơi…
Tôi thót người. Không phải tiếng gọi của con ểnh ương sau mưa mà âm hưởng ấm, nặng của người..đàng ngoài! Dáo dác tìm, tôi thấy anh Thắng đang nhún nhảy trên cầu phóng hai tay đang tư thế làm loa gọi. Trời ơi ánh nắng chiều nhuộm vàng cái thân hình đẹp như một pho tượng Hy Lạp, màu da đen rám nổi bật vì cái quần tắm bó sát màu cà-phê sữa nhạt có sọc xám. Tôi thấy mình như muốn tan thành nước khi nhìn nụ cười “mặt trời” trên gương mặt chữ điền đó. Cố gắng đưa tay lên vẩy vậy tôi nghe tim mình đập dồn dập như vừa chạy một quảng đường dài phãi ngã vào thành ghế để trấn tỉnh lại. Như một đoạn truyện thần thoại “hoàng tử” à không vị thần sức mạnh bổng hiện ra khi tôi đã thấy thất vọng trong buổi chiều nay. Và “chàng” đang phóng người xuống hồ, tư thế cũng đẹp không thua gì Việt, xoãi người bơi tới chổ tôi ngồi.
– Chiều nay Tân cũng đi bơi à…Tới đây thường chứ?
Tôi như bị thôi miên cứ nhìn trân trối những giọt nước đang chãy thành dòng trên bộ Vănc nở nang vun chùn, có hai đầu núm to nâu nâu như hai viên kẹo chocolat của Thắng. Lưỡi lay động sau đôi môi vỉ thẻm muốn được quệt lên đó và lên cả từng phần da thịt đang phơi trống, nhể nhại lấp lánh trong màu nắng loé sáng để rồi tắt đi của buổi chiều đang chìm dần. Thắng lập lại câu hỏi:
– Tân thường bơi ở đây à..Đi một mình hay có bạn? Tân!
– Ơ à..anh Thắng..dạ…em mới tới đây lần đầu..em đi với đứa bạn…!
– I see! Bạn Tân đâu…sao không bơi à..?
Tự nhiên tôi vô duyên :
– Anh Thắng có thể nói được tiếng Huế và tiếng Bắc..?
– Hả..?
– Dạ…!
Thắng cười lớn nhìn thẳng vào mắt tôi và tôi cảm tưởng anh đã đọc được một điều gì giọng bổng như bâng khuâng :
– Sống ở Sài-gòn lâu thì phải chịu pha trộn thôi. Nước sông Hương chảy vào sông Cưủ pha thành sông Hồng…Nghe Văn nói Tân được tờ giấy mời cho cuối tuần tới phải không?
– Dạ em hên ghê nơi! À -tôi chợt nhớ dáo dác tìm- chị Đạm Phương không đi bơi với anh Thắng sao?
– Không đi bơi mà cũng sẽ không đi với anh em mình ra Cấp tuần tới đâu…Phương có show diển phải bay ra Hà Nội chiều hôm qua…Đến ba tuần mới xong..!