Trường xuất tinh lần thứ nhì mà tinh khí vẫn còn đặc kẹo như chè táo-xọn, Hà nuốt ừng ực… hai tay nàng vuốt từ gốc cặc vuốt lên, vuốt ra hết những giọt còn xót lại trong đường ống dẫn tinh….
Những ngày kế tiếp phần lớn thời gian hai người ngụp lặn trong lạc thú ân ân ái ái… cho đến khi Đức về, thấy Hà và cha nuôi nét mặt bối rối sượng sùng… Đức linh cảm có điều gì đó đã xảy ra, Đức cố giữ trầm tĩnh không hỏi…. chỉ ngồi đối diện chờ họ tự nói ra. Hà ấp úng mới nói được một chút đã bật lên khóc :
– Em có lỗi với anh… Đức ơi… em…. Hu.. hu.. hu….
Trường hít một hơi dài thu hết can đảm ngượng ngập kể cho đứa con nuôi nghe hết chuyện giữa Hà và mình…. Trường nhận tất cả những tội lỗi là do mình gây ra. Đức tái mặt choáng váng không ngờ câu chuyện lại ngoài sức tưởng tượng của mình, hai tai Đức ù đi…. lòng chàng đau khổ ruột gan quặn thắt… hàng trăm ý tưởng chạy lộn xộn rối như tơ vò trong óc. Hai mắt Đức đỏ ngầu như muốn khóc, chàng thừ người suy ngẫm, đánh giá cân nhắc tình yêu của mình với Hà, tình thân của cha nuôi và tội lỗi họ đã làm ra. Mắt chàng nhìn đăm chiêu gương mặt xinh đẹp của Hà ràn rụa nước mắt chân thành hối lỗi sự ngoại tình. Gần nửa tiếng đồng hồ lặng người Đức mới hỏi Hà giọng Đức ôn tồn nhỏ nhẹ không chút trách móc :
-Em hãy tự chọn đi…. chỉ cần em thấy hạnh phúc là được.
Hà lại càng ân hận trong lòng khóc lớn hơn mếu máo nói :
– Em không biết nữa hu… hu… em yêu cả hai anh… hu.. hu… em không thể thiếu ai. hu… hu… Em muốn chết…. hu…. hu… Đức ơi tha lỗi cho em….. hu.. hu.. em không muốn mất ai hết… Đức ơi….